Vắng anh quỹ đạo cuộc sống bắt đầu thay đổi từ những cái nhỏ nhất. Không còn nghĩ anh đang làm gì, không còn tự hỏi " Anh ấy đã ăn cơm chưa?’’ Không còn tự thắc mắc rất nhiều việc mà chỉ ngày hôm qua em vẫn làm vẫn nghĩ. Vắng anh, cuộc sống bắt đầu tẻ nhạt hơn và chắc hẳn em vẫn còn mong tin nhắn của anh dăm ba ngày tháng nữa, vẫn còn mỉm cười khi nghe tiếng điện thoại vì nghĩ người gọi là anh.
Vắng anh mọi thứ trống trải quá, không một cuộc gọi, không một tin nhắn trong cả một ngày dài. Chỉ là đơn giản ngủ dài dụi mắt thức dậy vào Facebook đọc stt của anh, là nhìn ảnh anh, là đọc lại dòng tin nhắn gần đây, là nhìn số điện thoại của anh xem nên xóa hay nên đổi tên. Vắng anh là nhìn quanh căn phòng không còn bức ảnh anh say sưa làm việc, em thốt lên trong nghĩ suy của bản thân tại sao lại vắng thế. Em thực lòng muốn ai đó đến bên em nói với em rằng mọi việc không tệ như em đang nghĩ như em đang dằn vặt mình lúc này đâu....
Em cứ tự hỏi em nên làm gì khi cuộc sống em trở lại một mình. Em còn không có can đảm nhắn tin xin lỗi và giải thích rằng em nóng giận nên mọi lời nói của em là vô tình làm anh thất vọng. Rồi chúng ta cứ mất nhau mãi theo sự im lặng của riêng em. Tự trách bản thân rằng ngu dại theo những suy nghĩ riêng mình mà đánh mất anh.
Tự trách rằng không giải thích cho anh hiểu rằng sau cùng là em vẫn yêu anh như thế. Tại sao nóng giận con người ta cứ thốt lên những lời làm đối phương hiểu nhầm. Tại sao người ta không bình tĩnh để giữ lại nhau. Nhưng cứ chia tay thế này đi, cứ để anh nghĩ em đã lừa dối đã phản bội anh đi. Mọi lời giải thích có nói ra anh có tin không, em cứ đắn đo cả một ngày.
Có những lời giải thích nhất định phải nói ra nhưng có những lời giải thích không cần nói ra. Mọi thứ tin hay không tin hãy để hành động quyết định anh nhé. Em không chắc bản thân em chắc chắn làm anh hiểu em qua hành động của em nhưng em tin rằng một ngày nào đó dù quay lưng đi, dù ta là người dưng người lạ thì anh vẫn hiểu rằng em không phản bội tình cảm của anh.
Vắng anh quỹ đạo cuộc sống bắt đầu thay đổi từ những cái nhỏ nhất. Không còn nghĩ anh đang làm gì, không còn tự hỏi " Anh ấy đã ăn cơm chưa?’’ Không còn tự thắc mắc rất nhiều việc mà chỉ ngày hôm qua em vẫn làm vẫn nghĩ. Vắng anh, cuộc sống bắt đầu tẻ nhạt hơn và chắc hẳn em vẫn còn mong tin nhắn của anh dăm ba ngày tháng nữa, vẫn còn mỉm cười khi nghe tiếng điện thoại vì nghĩ người gọi là anh.
Rồi khi vắng anh ngang qua khu phố chỗ ta ăn vặt, đi qua quán ăn mà ta hẹn hò lúc mới yêu, hay vội qua chỗ ta cười đùa với nhau em vẫn ngây người ra nhớ nhung anh chút thời gian đấy nhưng rồi em sẽ lại vô tình như anh vẫn thường trách. Có người hỏi tại sao em lại thế, vô tình với anh như thế? Em có nói với anh rồi mà vì anh chàng trai tuyệt vời xuất sắc như thế ai dám đảm bảo rằng anh sẽ luôn bên em. Nếu một lúc nào đấy anh biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của em liệu rằng ai hiểu?
Cảm giác muốn bên một người nhưng luôn nhưng lo sợ thật khó diễn tả. Có những cái qua đi để đón nhận một cái khởi đầu tốt đẹp hơn, em tin sự qua đi của mối tình này anh sẽ gặp được một người luôn bên anh khi khó khăn, luôn mỉm cười với anh dù ra sao và chắc chắn người đó sẽ rất tuyệt vời với anh, em tin là như thế chàng trai ạ. Em thật tệ vì đánh mất anh người tuyệt vời của ngày hôm qua.
Dương Thảo Nghi -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet