Người đi ngang đời em, khoảng thời gian ngắn ngủi thôi nhưng sao vấn vương còn dài đến thế. Lòng người có hạn, đi rồi biết đâu mà tìm, biết đâu mà chờ. Lúc đến nhẹ nhàng như gió, khi đi lặng lẽ như chưa từng. Cũng đôi lần em tự dằn vặt mình, người đến vì đâu, người đi vì ai? Rối lắm, nhưng thôi. Đã qua rồi, qua mất rồi...
Mấy ngày này mưa nhiều quá. Mưa lạnh. Mưa buồn. Mưa cô đơn. Mưa hắt hiu chạm đến những nỗi lòng nặng nề nhất. Một góc riêng em nghĩ về những ngày dài đã qua. Ngày từng mong anh. Ngày chưa thôi nhớ anh. Ừ thì, mình xa nhau lâu rồi.
Nhìn lên bầu trời ướt sũng, bất giác em thở dài. Thở dài cho những điều chưa vơi, thở dài thương cho thân em sao cứ hoài ngốc nghếch....
Người đi ngang đời em, khoảng thời gian ngắn ngủi thôi nhưng sao vấn vương còn dài đến thế. Lòng người có hạn, đi rồi biết đâu mà tìm, biết đâu mà chờ. Lúc đến nhẹ nhàng như gió, khi đi lặng lẽ như chưa từng. Cũng đôi lần em tự dằn vặt mình, người đến vì đâu, người đi vì ai? Rối lắm, nhưng thôi. Đã qua rồi, qua mất rồi...
Biết rõ chẳng thể tiếp tục mà sao em cứ cố chấp chưa quên? Nhủ rằng quên đi cho nhẹ lòng, người ta đâu còn nghĩ tới em. Người ta đang hạnh phúc bên ai trong những ngày em một mình thất vọng đó. Đừng tự huyễn hoặc mình bằng những suy diễn viển vông nữa, chẳng có lí do nào phù hợp hơn lòng người đã đổi thay đâu em. Phải học cách chấp nhận thôi. Có lẽ nên vậy....
Ngẫm nghĩ một chút, chẳng biết em còn lạc trong cái cảm giác chơi vơi này đến bao giờ. Bỗng dưng thấy tình cảm của mình sao mà nửa vời quá. Cô đơn lâu dần lại sinh ra tâm lí ngại yêu. Thì thôi em chờ đợi, chờ đợi đến ngày những tổn thương âm thầm qua đi, chờ đợi đến ngày ai đó khác sẽ lại khiến con tim em loạn nhịp, chờ đợi đến ngày những yêu thương trong em lại thổn thức vì ai...
Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu. Nợ cũ nên quên đi, duyên mới vẫn đang chờ. Đến khi em quên đi tất cả, em sẽ bắt đầu lại. Và em sẽ lại yêu. Nhắm mắt lại, chìm trong giây phút em quên.....
Mộc Hạ -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet