Em ghét cô ta, phải, chẳng có lí do gì em phải quý cô ta cả. Trái tim người đàn bà cần gì phải rộng rãi đến mức tha thứ cho kẻ đến sau. Cô ta có gì hơn em để cướp anh đi khỏi cuộc đời em. Cô ta có làm anh vui hơn em đã từng. Hay đơn giản, cô ta có tốt với anh như em đã từng...
Cho em rút lại những lời đã từng nói nhé anh. Những lời yêu thương em trao bằng cả con tim. Rằng mai này mãi mãi là của nhau, rằng mãi em chỉ yêu mình anh, rằng em sẽ cùng anh xây lên tổ ấm đong đầy...
Em cũng chỉ là một đứa con gái, yêu bằng tim. Dù có kiên cường cỡ nào lí trí cũng luôn thua trái tim. Em dù ra ngoài kia có bao kẻ tung hô bợ đỡ, em vẫn chỉ muốn nép mình vào khuôn ngực anh. Dù xã hội ngoài kia bao kẻ thèm muốn, đôi mắt em vẫn mãi chỉ nhìn về phía anh.
Em cũng chỉ là một đứa con gái, biết đau biết thương biết hờn biết giận. Cũng là con gái nhưng cam chịu thiệt thòi, yêu anh mà chưa từng đòi hỏi hơn thua. Dẹp cả lòng tự trọng đi cầu xin sự tha thứ, rốt cuộc cũng chẳng đủ làm anh vui.
Em cũng chỉ là một đứa con gái, học cao học rộng, thấu hiểu vạn sự đời để làm gì khi chẳng thể giữ người đàn ông em yêu.
Em cũng chỉ là một đứa con gái, ngồi nơi đây nhìn đời qua cánh cửa nhỏ, trái tim đứa con gái chẳng bao dung nổi cuộc đời to tát ngoài kia...
Ngày anh đi, em cũng làm đủ những thứ mà bất kể đứa nào thất tình từng làm. Khóc lóc, đau khổ, rượu chè, hoang hoải tìm kiếm một hình bóng, níu kéo, rồi chửi rủa, trách móc. Kể cả việc tìm người này bảo người nọ mong mỏi sự giúp đỡ, nói những câu đau thương chỉ mong anh nghĩ lại, thậm chí cả nghĩ đến những chuyện dại dột nhất... thì em cũng đã từng.
Ngày anh đi, cuộc sống trở nên khốn cùng thật. Lúc đó em mới biết ra là phim ảnh chẳng lừa dối mình đâu. Cảm giác đó đau xót đến nghẹt thở. Lại phải dối mình dối người nói chúc phúc cho anh và cô ấy. Phải mỉm cười khi nghe người ta nói về anh, phải im lặng khi nhìn thấy anh...
Em cũng chỉ là một đứa thất bại trong tình yêu, yêu đã nhiều từng nào mà con tim xót xa đến vậy. Em cũng chỉ là một kẻ ích kỷ, ghi nhớ mãi những điều anh đã nói đã trách móc em. Trái tim của một con đàn bà chẳng cho phép em thanh thản, nhìn anh và cô ấy trong người như ôm cả hòn than nóng rực.
Em ghét cô ta, phải, chẳng có lí do gì em phải quý cô ta cả. Trái tim người đàn bà cần gì phải rộng rãi đến mức tha thứ cho kẻ đến sau. Cô ta có gì hơn em để cướp anh đi khỏi cuộc đời em. Cô ta có làm anh vui hơn em đã từng. Hay đơn giản, cô ta có tốt với anh như em đã từng...
Em ghét anh, phải, ghét cái người đã biến cuộc đời em ra nông nỗi này. Đôi khi em nói rằng em căm hận anh, nhưng sâu nơi ngực trái lại xót xa đến nghẹt thở. Em cứ luôn muốn hỏi anh tình yêu của em là không đủ lớn để khiến anh chán ghét mà rời xa. Muốn hỏi rằng vì sao anh chấp nhận cuộc tình đó, cuộc hôn nhân đó. Muốn hỏi rằng đã bao giờ anh nghĩ cho em, dù chỉ một chút chưa...
Em vẫn hay ngồi viết, viết rất nhiều những tản văn ngắn post lên mạng. Mang nỗi lòng mình hòa vào nỗi đau của xã hội, lúc đó em mới biết hóa ra ngoài kia có quá nhiều kẻ khốn cùng, có quá nhiều nỗi đau giống như em. Chúng em thật đáng thương, bởi chúng em không có được lí trí như anh, không có được sự tuyệt tình như anh...
Mỗi lời em đã viết, đã nói, có lẽ anh chẳng còn nhớ. Nhưng chính em lại nhớ rõ vô cùng những bức thư em đã viết ấy, có lẽ anh chẳng thèm đọc, có lẽ anh thấy phiền, có lẽ khiến anh mệt mỏi... Vậy thì, những câu nói đó, những yêu thương đó, những lời hứa đó, dù không thực hiện được, dù anh không trân trọng, dù chẳng để làm gì nữa, thì em vẫn xin rút lại. Rút lại cả trái tim mình, cả lòng tin, cả đời đã từng trao gửi. Ngày hôm nay, trái tim em không còn là của những ngày cũ nữa. Ngày mai có lẽ cũng sẽ vậy...
Huyền Vui -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet