Anh của em ngày hôm qua đâu rồi nhỉ? em tự hỏi và cũng tự kiếm tìm. Nhưng nào có tìm được anh, hình bóng đó bỏ em mà đi rồi. Ngày chia tay anh, em đã khóc nhiều lắm. Em nghĩ mọi thứ đều rất tồi tệ với em ngay lúc này,em mặc kệ mọi thứ chỉ biết khóc và dằn vặt mình. Em không ăn nổi chỉ uống nước và ăn một xíu cho qua bữa,em mệt lắm và sợ lắm anh à. Anh thay đổi, và cũng chính sự thay đổi đó đã mang anh xa em, mang anh đến một vòng tay nào đó ấm áp hơn em.
Anh nói mình chia tay vì anh mệt mỏi,anh áp lực nhưng liệu có phải vậy không hay anh đang tìm kiếm một bóng hình khác, bỏ lại em một mình cô đơn. Nhưng em vẫn tin, em tin anh còn yêu em, em tin do em nên anh mới như vậy, em tin rằng do áp lực nên anh phải rời xa em, em vẫn tin tất cả những gì anh nói mặc dù chính anh là người đã bỏ em mà đi. Em ngu ngốc quá phải không anh?
Em tự nói với lòng mình là không được khóc, phải mạnh mẽ. Nhưng em không làm được anh à! Em vẫn khóc khi ai đó nhắc đến anh, âm thầm khẽ cuối mặt đễ ai đó không nhận ra em đang khóc, bất giác ngẩn lên và cười một nụ cười nhạt. Tại sao em không thể quên được anh? Tại sao anh luôn loanh quanh trong tâm trí của em? Sao anh không mang những ký ức về anh đi luôn đi,sao lại để em nhớ và khóc nhiều như thế này...
Tất cả đã chấm dứt lâu nhưng sao lại thật gần với em như thế này, nỗi đau ấy vẫn không hề nguôi trong em, ở đâu em cũng nhìn thấy anh, ở đâu em cũng nhìn thấy những diều liên quan tới anh. Em sợ nhất là khi bạn bè hỏi em lý do vì sao lại chia tay, vì sao hai người đang rất hạnh phúc mà chia tay? Họ chỉ vô tình hỏi nhưng sao em không thể nói được lời nào, em không thể bình thản trả lời họ, em chỉ biết cười và nói: "Thật sự mình cũng không biết lý do". Câu trả lời mà phải khó khăn lắm mới có thể nói ra.
Giờ đây,em chỉ thích một mình, không ai nói đến anh, thích sống thầm lặng,và có thói quen nghe những bài nhạc hợp với tâm trạng.Nước mắt không nghe theo lời em nữa,bất giác nó lại lăn trên khuôn mặt em.
Em nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm! Nhưng anh không nhớ em. Tại sao em lại cứ phải ngu ngốc như vậy chứ? Em không hiễu nổi chính mình nữa. Nhưng kể từ hôm nay em sẽ quên anh, quên hẳn anh để bước tiếp, một mình trên con đường này. Em sẽ không gục ngã đâu anh, em sẽ mạnh mẽ như chính lời em đã từng hứa với anh. Em yêu anh nhưng là anh của ngày xưa, anh của lúc này không phải người em yêu.
Hôm nay, em thấy mình thật sự bình thản với những nổi đau đến với em, có lẻ em đã quen với nỗi đau và sự cô đơn... từ cái ngày em mất anh...
Mỹ Duyên (jennie miu) -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet