Nội dung
Tôi năm nay 31 tuổi, ở cái tuổi này đã có thể gọi là đi được nửa chặng đường của cuộc đời.
Từ lúc 5 tuổi, tôi đã không có mẹ. Mẹ tôi cùng lúc bỏ tất cả 6 đứa lại cho bố tôi nuôi, trong đó người anh lớn nhất của tôi được 12 tuổi, em út tôi 2 tuổi. Không kể ra mọi người cũng biết cảnh khổ của bố tôi khi một mình phải “gà trống nuôi con”.
Cái nghèo, cái đói của những năm tháng ấy cứ hiện hữu, ám ảnh tôi. Hồi đó, hai bên nội, ngoại đều bỏ mặc, quay lưng và bố con tôi lại phải sống nhờ vào tình thương và giúp đỡ của bà con làng xóm.
Dù nghèo, dù đói nhưng bố tôi không bao giờ để con cái thất học, từ anh cả đến em út đều học ít nhất cũng hết cấp 2. Anh chị học đều giỏi nhưng phải bỏ học để nhường cho tôi và em út học.
Học xong 12, tôi quyết định không học nữa để rời quê lên Sài Gòn để làm việc trong một siêu thị nhỏ. Tại đây tôi đã quen chồng mình, tình yêu nảy nở và chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân.
Cưới về 1 năm sau thì tôi có bầu, ngày gia đình chồng đưa tôi vào bệnh viện để mổ cũng là ngày bác sỹ âm thầm báo với gia đình chồng rằng tôi đã nhiễm HIV, có thể con tôi cũng sẽ bị lây từ tôi sang.
Từ lúc mang thai, hàng tháng tôi vẫn đến bệnh viện khám thai định kỳ nhưng bệnh viện không làm xét nghiệm máu cho tôi, đến lúc chuẩn bị sinh họ mới lấy máu.
Vì tôi không có mẹ nên sinh con xong tôi ở luôn nhà bố mẹ chồng. Mẹ chồng, dì chồng nuôi tôi rất chu đáo và thực sự thì lúc đó tôi vẫn chưa hề biết mình bị nhiễm HIV.
Đến khi con được 2 tháng thì mẹ chồng bắt đầu nói ra sự thật cho tôi biết. Lúc đó tôi như người từ trên trời rơi xuống. Tôi quyết định chết đi. Tôi tự tử 2 lần đều không thành, Sau đó khi nghe tin con gái không nhiễm bệnh, lúc ấy tình thiêng liêng mẫu tử đã đưa tôi thoát khỏi ải tử thần.
Rồi tôi biết được chuyện chồng tôi từng nghiện ngập và phải đi cai nghiện 7 năm trời từ mẹ chồng và chồng kể lại. Trong khoảng thời gian sống với nhau, lúc chưa sinh con chồng tôi là người rất chịu khó làm ăn, gia đình chồng cũng khá giả nên có sẵn công việc kinh doanh. Thế nhưng từ lúc biết tôi bị bệnh rồi con gái chắc cũng bị bệnh, chồng tôi nghĩ bản thân đã làm khổ vợ con. Thấy tôi tự tử, bỏ ăn bỏ uống, chồng tôi buồn bã và trong một lần đi ăn cưới bạn học cũ anh ấy đã bị bạn bè lôi kéo lại con đường nghiện ngập như xưa.
Tiền bạc hai vợ chồng làm ra dần dần vơi đi hết. Công việc của chồng tôi là lái xe lấy vật tư đổ cho các cửa hàng vật liệu xây dựng nên chồng nghiện vì vậy bố mẹ chồng quyết định lấy lại xe và bán đi sau một lần chồng tôi say thuốc và đâm xe vào người khác.
Sau đó, cả gia đình tôi phải sống lệ thuộc vào ông bà nội. Tiền sữa, bỉm của con đều một tay mẹ chồng mua, còn tôi hàng tháng mẹ chồng cho 2 - 3 triệu để tiêu vặt nhưng tất cả số tiền ấy cũng vào tay người chồng nghiện ngập.
Cách đây 4 năm chồng tôi sốc thuốc và mất đi. Tôi không còn nước mắt để khóc cũng không biết đây có phải là một sự giải thoát cho mình hay không nữa.
Cuộc sống xa nhà, bệnh tật lại làm dâu nơi xứ lạ quê người tôi chỉ biết âm thầm chịu đựng. Thế rồi anh chị tôi biết chuyện tôi nhiễm HIV vì từ lâu họ đã nghi ngờ sau cái chết của chồng tôi nhưng anh chị rất thương tôi nên giấu bố tôi mọi chuyện.
Bố mẹ chồng tôi họ không ghê sợ hay tránh xa tôi. Hàng ngày tôi vẫn lo cơm nước, thu tiền sổ sách cho gia đình. Nếu chuyện cứ như thế thì không có gì để nói cả. Cách đây vài tháng, trong một lần tôi bị sốt cao kéo dài rồi ho, người tôi giảm sút đi trông thấy và bác sĩ thông báo nói đang theo dõi lao. Bố mẹ chồng khuyên tôi nên về quê tĩnh dưỡng cho khoẻ vì ở đây sợ lây qua cho con thì khổ.
Tôi quyết định về quê và biết mình không phải bị lao nên lên lại Sài Gòn. Khi lên lại, tôi lao vào những công việc không tên, phục vụ cho em chồng, em dâu và cả gia đình chồng. Thế nhưng những gì tôi làm đều không được các em ấy ghi nhận và chúng không bao giờ muốn đi đâu chung với tôi vì đứng gần, trông tôi chẳng khác gì là một cô ôsin còn các em là cô, cậu chủ.
Tôi không phải là người ganh tỵ thua thiệt với ai nhưng sau bao nhiêu năm nhìn lại bản thân mình chẳng có gì. Tôi thực sự rất tủi thân. Tôi nghĩ, cố gắng chịu đựng vì con để sau này con có thể được học hành đầy đủ. Nhưng nhìn cách ông bà chiều cháu, tôi sợ con mình sẽ vì thế mà bị hư hỏng.
Con học đến giữa tháng 5 này là nghỉ hè, tôi muốn đưa con gái về quê và hai mẹ con thuê nhà, buôn bán để sống. Ở quê, hai mẹ con tôi có thể sống gần bố, các anh chị em, được sống với đúng con người tôi vốn có.
Mọi người hay cho tôi lời khuyên có nên đưa con về quê để sống vui vẻ những ngày tháng còn lại hay không? Về quê với vô vàn vất vả liệu làm như vậy tôi có phải là một bà mẹ ích kỷ với con hay không?

Độc giả Võ Quỳnh/ Theo onehealthtimes

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Cùng chuyên mục

Những sai lầm ăn uống khi nuôi con bằng sữa mẹ

Nuôi con bằng sữa mẹ không chỉ giúp trẻ nhỏ tăng cường hệ miễn dịch mà còn là nền tảng cơ bản cho sự phát triển khỏe mạnh của trẻ. Nhưng việc cho con bú đôi khi lại khiến các bà mẹ lo lắng vì không biết thức ăn mà họ dùng có ảnh hưởng đến sức khỏe của thiên thần bé nhỏ hay không. Dưới đây là một số quan niệm sai lầm của các bà mẹ đã được các chuyên gia nhi khoa lý giải:

Xem thêm  

Đừng chủ quan khi chở trẻ bằng xe máy

Các bậc phụ huynh nên ý thức về những mối nguy hiểm luôn rình rập trẻ khi tham gia giao thông, để tránh những tai nạn đáng tiếc cho trẻ khi đi trên đường. Nhiều thương tích nghiêm trọng có thể phòng...

Xem thêm  

‘Đến siêu thị để mua bí mật hả mẹ?’

Một hôm, khi dì đến chơi, Kem mon men ra mở túi dì rồi chỉ vào hộp phấn: "Đây là cái gì ạ?". "Bí mật", dì nói. Kem thích "từ mới" này quá nên sử dụng liên tục: "Mẹ ơi, đến siêu thị để mua bí mật hả mẹ?", "Hôm nay, mẹ cho con ăn món bí mật à?"...

Xem thêm  

Lòng bao dung của người mẹ chồng

Chưa nguôi ngoai nỗi đau mất con trai nhưng vì cháu nội, người mẹ đã nuốt nước mắt, tha thứ cho con dâu. Cô gái trẻ có mái tóc bới cao, nước da trắng ngần, không ngừng vặn vẹo đôi tay khi ngồi trên...

Xem thêm