Em chưa bao giờ cố ý yêu anh nên em đâu biết trước sẽ chịu nhiều tổn thương đến vậy. Em đã nhắm mắt moi tim mình trao cho anh mặc để anh mặc sức chà đạp, chơi đùa chỉ để nhận lại sự ngọt ngào và bờ vai của anh. Yêu anh cũng giống như việc găm một con dao vào tim mình, để vậy thì đau âm ỉ nhưng rút ra lại càng đau hơn
Em đã lầm tưởng yêu thương sẽ không dễ dàng qua đi. Anh từng nói: Tình cảm không thể 1 ngày 1 bữa mà thay đổi được. Đúng vậy, tình cảm của anh không thay đổi 1 ngày 1 bữa mà chỉ phai nhạt dần qua những lần cãi vả mà thôi. Yêu anh, em vụng về dành cả trái tim và tâm trí cho anh. Em chân thật nên để anh dễ dàng nhận thấy tình cảm của em mà chẳng mất chút công sức nào.
Phải chăng vì vậy mà anh xem nhẹ tình cảm của em? Để cuối cùng, người chịu nhiều tổn thương vẫn chỉ là em. Đâu trách anh được khi em là người thứ ba . Khi chính em ngay từ đầu chỉ là diễn viên phụ trong cuốn phim của anh. Em chưa bao giờ cố ý yêu anh nên em đâu biết trước sẽ chịu nhiều tổn thương đến vậy.
Em đã nhắm mắt moi tim mình trao cho anh mặc để anh mặc sức chà đạp, chơi đùa chỉ để nhận lại sự ngọt ngào và bờ vai của anh. Yêu anh cũng giống như việc găm một con dao vào tim mình, để vậy thì đau âm ỉ nhưng rút ra lại càng đau hơn. Đã bao lần em cố gắng từ bỏ nhưng chẳng thể làm được, em tự trách bản yếu đuối khi cứ để bản thân vô tình yêu anh nhiều hơn mỗi ngày.
Anh đã cho em nhưng lý do để em bào chữa rằng em không phải là người xen ngang mối tình mười năm của anh, để em cứ lầm lỳ chấp nhận là người xấu xa chỉ để được bên cạnh anh. Nhưng anh à, bám víu anh thật sự mệt lắm. Anh là một người đàn ông tốt khi chưa bao giờ níu giữ em. Vì anh đâu muốn trở thành người xấu xa như em hay vì anh biết em sẽ không bao giờ buông bỏ anh được?
Cũng dễ hiểu thôi khi anh chỉ xem em là một nơi ấm áp để anh tìm về mỗi khi cô quạnh, buồn phiền. Ngay từ đầu em đã đóng vai trò của một người lấp đầy khoảng trống trong anh, và em cũng biết rằng một ngày nào đó anh sẽ ra đi khi khoảng trống trong anh không còn chổ cho em nữa. Và anh đã ra đi như vậy, buông bỏ em với tất cả sự lạnh lùng anh có được. Anh nói rất sợ mất em, vậy tại sao anh lại chính là người rời xa em. Lần đầu tiên em cảm nhận sự tuyệt vọng trong mối quan hệ của chúng ta cũng là lần cuối cùng ta gặp nhau.
Em nhận ra em đã không còn chỗ trong anh nữa khi anh nhất quyết cự tuyệt lần nắm tay cuối cùng, khi sự nồng ấm yêu thương đã không còn trong đôi mắt anh nữa. Kể từ giây phút đó em nhận ra anh không cho phép em được nũng nịu dựa dẫm anh nữa. Anh nhẹ nhàng đẩy em ra khỏi cuộc sống của anh với lý do " Anh không phải chàng trai trong mơ của em đâu". Nhưng anh à, em đâu cần một chàng trai trong mơ, em chỉ cần một chàng trai làm em tỉnh giấc mơ nhưng vẫn thấy cuộc sống thật tươi đẹp, tất cả nhưng gì em cần là có anh bên cạnh.
Vì bắt đầu một cuộc sống không anh, em không thôi giận dỗi, em giận tại sao ánh nắng lại chói chang, tại sao cơn mưa cứ dai dẳng, em giận tại sao dòng xe vẫn cứ qua lại tấp nập, tại sao mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn, và tại sao anh vẫn sống tốt khi không có em bên cạnh. Anh từng nói: " Thế giới không phải chỉ có anh và em." Đúng vậy, thế giới của anh chật chội quá, thật khó khăn cho em khi cứ phải chen chúc để được bên anh. Nhưng anh à, thế giới của em vốn dĩ nhỏ lắm, nên khi anh ra đi, bỗng nhiên nó trở nên trống vắng lạ lùng.
Anh thì khác, khi không còn em bên cạnh anh sẽ quay về với vòng tay của người con gái khác, người mà trước giờ anh vẫn luôn giấu kín bên cạnh và em chắc rằng anh sẽ không bao giờ buông bỏ người con gái đó dễ dàng như cách mà anh đã làm với em. Bởi em biết Gió là của Mây trời. Anh đâu thuộc về riêng em, càng không thể bên em mãi mãi.
Em tự nhủ nên vui mừng khi cuối cũng mối quan hệ không tên này cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng em cũng thôi không tự làm mình tổn thương thêm nữa. Nhưng tại sao em vẫn tự trách bản thân không đủ dịu dàng để níu giữ anh, tự trách mình đã đòi hỏi từ anh quá nhiều khi bản chất mối quan hệ không cho phép em làm điều đó, để rồi em không thể nào đem lại sự bình yên cho anh như trước kia nữa.
Nhưng anh à, khi em viết ra những dòng này em đang tự hỏi. Liệu có đáng không khi em trao cho anh thời gian và tình cảm của tuổi thanh xuân chỉ để nhận lại sự lạnh nhạt từ nơi anh. Em yêu anh toàn tâm toàn ý nhưng em cần sự đáp trả anh à. Anh từng nói "Lời nói và cái tên của mối quan hệ không quan trọng, quan trọng là bản chất của nó". Không đâu anh, tình cảm nếu không nói ra thì sẽ không bao giờ được thừa nhận.
Nên thôi, em sẽ không níu kéo nữa, em đã đuối sức khi cứ ngụp lặn trong mớ tình cảm hỗn độn của anh và thôi không còn thắc mắc "Rằng anh có yêu em thật lòng không hay tất cả chỉ do em ảo tưởng?". Em đã nhận ra ngại gì mà không yêu thêm vài lần nữa.
Tại sao cứ phí hoài tuổi trẻ cho một tình yêu vốn dĩ đã biết sẽ không thể đi xa hơn. Rồi em sẽ gặp người con trai có thể lớn tiếng nói yêu em mà không hề dằn vặt bởi bất cú lý do nào, rồi em sẽ có được cái quyền được nũng nịu và đòi hỏi thời gian từ người em yêu, người mà em có thể công khai nắm tay trên phố và tuyên bố với cả thế giới rằng chúng tôi đang yêu nhau.
Cảm ơn anh đã ngang qua cuộc đời em. Trong mắt em anh vẫn luôn là người đàn ông tốt và đáng tôn trọng. Chỉ là ta gặp nhau sai thời điểm, sai con đường, nên không thể đi chung với nhau mãi mãi. Nếu có kiếp sau nhất định em vẫn sẽ chọn được yêu anh một lần nữa.
Thanh Nhi -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet