Tôi lấy chồng từ năm 25 tuổi. Ngày xưa cái lứa tuổi đấy ở quê, con gái đã lục đục có chồng có con hết rồi. Tôi may mắn lấy được anh chồng là người Hà Nội qua lời mai mối của một người họ hàng. Chồng tôi rất hiền, làm viên chức nhà nước, đã 28 tuổi chưa mảnh tình vắt vai. Tôi khi ấy kém anh 3 tuổi, xinh xắn, mơn mởn. Khỏi phải nói, lấy được tôi về anh chiều chuộng hết mực. Tôi cũng cho là anh may mắn mới lấy được tôi. Tôi đe nẹt, át vía chồng ghê lắm. Tuy ít học nhưng tôi lại khá đảm đang, tháo vát, thức thời nên lên Hà Nội mở cửa hàng kinh doanh cũng khá đông khách.
Cưới nhau được 3 năm thì tôi mang bầu bé Linh. Thai nghén mệt mỏi, sinh nở khó khăn khiến sau khi có con, tôi trông già và xuống sắc thấy rõ. Cũng từ đó, tôi thường xuyên cáu gắt với chồng, đe nẹt anh rằng tôi là người kiếm tiền nuôi cả gia đình. Tôi xấu hay tôi ít học thì anh cũng đừng có khinh vợ. Ở nhà quán xuyến việc gia đình, buôn bán, nuôi con, tôi không ngờ anh lại ngoại tình. Năm bé Linh được 2 tuổi, tôi vô tình phát hiện ra chồng ngoại tình với một đồng nghiệp tại cơ quan. Tôi ngày ấy như đã phát điên. Mặc dù chồng hết lời xin lỗi và nói rằng đấy chỉ là say nắng nhất thời, tôi nhất quyết vẫn không tha thứ. Mẹ và bố chồng cũng khuyên nhủ tôi nhiều, nói tôi vì Linh, tha thứ cho chồng. Tôi càng không nghe. Tôi dứt khoát ly hôn để anh biết được, không có tôi, anh sẽ khổ như thế nào. Vậy là chúng tôi ly hôn. Ngày đấy Linh 2 tuổi rưỡi, đã biết nhớ bố. Nhưng tôi tin sẽ bù đắp được cho con.
Mới dọn ra riêng sống được hơn một năm, tôi nghe mẹ chồng báo tin anh tái hôn. Anh không cưới cô đồng nghiệp kia, mà là một cô giáo tiểu học gần nhà, tính tình nết na, hiền dịu. Họ cũng nhanh chóng có con vì anh cũng bắt đầu lớn tuổi. Tôi tự ái. Hóa ra anh chán tôi vì tôi ít học nên mới lấy cô giáo tiểu học sao?
Để chứng minh là mình sống tốt hơn nhiều so với anh ta và cô giáo tiểu học kia, tôi lao vào kiếm tiền cật lực. Một là để có cuộc sống sung túc, hai cũng là để bao nhiêu tiền tôi dồn hết cho việc học của Linh. Sợ Linh học dốt hơn đứa con của chồng cũ với cô giáo tiểu học, mấy năm nay tôi đều thuê gia sư dạy kèm cho Linh tại nhà, ngoài giờ học chính khóa và học thêm ở lớp. Toán cấp một thì tôi cũng chẳng đến nỗi không biết làm, vậy nhưng lâu quá rồi không học, tôi không nhớ rõ, lại bận kiếm tiền, tôi quán xuyến hết cho 3 gia sư toán, văn và anh của Linh. Vậy là một tuần, ngoài 6 buổi học chính khóa ở trường buổi sáng. Chiều Linh lại đi học thêm 2 buổi văn, 3 buổi toán và 1 buổi tiếng anh. Cuối tuần bổ trợ học gia sư, chủ yếu lo quán xuyến kiểm tra bài vở và ngồi kiểm tra Linh làm bài tập về nhà.
Bận công việc, tôi để gia sư quản lý chuyện học hành của con (ảnh minh họa)
Vậy nhưng không hiểu sao, càng học Linh càng đuối, con bé mới lớp 5 mà đã lờ đờ, chẳng chịu nói chuyện với ai, bài kiếm tra lúc nào cũng 3 với 4. Lại đúng năm thi chuyển cấp, lần này mà Linh không vào được trường chuyên, tôi còn ra mặt mũi gì với chồng cũ. Bố mẹ đẻ can, bao tôi ép con học vừa thôi không nó…hóa hâm. Tôi gạt đi, cho là vớ vẩn. Lần nào chồng cũ qua thăm con, tôi cũng khoe là Linh học rất giỏi, toàn đứng đầu lớp. Con bé ngồi cạnh, nghe xong cứ cúi gằm mặt chẳng nói gì. Tôi không để ý lắm, nó biết phối hợp với mẹ là được rồi.
Một lần, trường Linh tổ chức thi học kỳ I, Linh được 4 điểm toán và 2 điểm văn. Tôi được thầy giáo gọi điện mời đến lớp để nói về tình hình học tập của con. Quá bực bội vì cú điện thoại của thầy, lại vào lúc buôn bán khó khăn, không kiềm chế được, tôi đánh con. Vừa đánh tôi vừa chửi mắng, cho là nó không biết thương mẹ , giống hệt bố nó ngày xưa, đầu óc lơ mơ, suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn. Thấy con không khóc, cứ trơ lỳ, tôi càng “sôi máu”, càng đay nghiến. Từ hôm đấy, Linh càng trở nên lầm lì. Con bé suốt ngày ở trong phòng, ngồi chơi với mấy con búp bê cũ. Tôi gọi thế nào cũng không thưa, chẳng nói chẳng rằng. Lo lắng, tôi đưa con đi khám. Bác sĩ bảo tôi Linh đã bị mắc chứng trầm cảm nặng. Tôi bàng hoàng.
Về giở lại những trang vở của con, chỉ toàn giấy trắng, một số chỗ vẽ nhằng nhịt những hình ảnh tôi chẳng thế hiểu nổi. Rồi tôi đọc được, dòng chữ nghuệch ngoạc ở cuối quyển vở “Mẹ không yêu con. Mẹ chỉ yêu công việc, yêu tiền, yêu điểm 10…”. Quay lại nhìn Linh đang ngủ say trên giường, tôi bật khóc nức nở. Tôi đã sai rồi. Sai vì một chút nông nổi mà cướp bố của con, sai vì một chút tự ái mà bắt con học quá mức, sai vì một chút cáu giận mà vô tình làm tổn thương con mình.
Bao nhiêu năm nay tôi lăn lộn buôn bán, tiền của kiếm được, tôi để dành lo cho Linh hết. Chằng sắm sửa gì cho bản thân. Vậy nhưng chính tôi lại hại con tôi. Nhớ lại ngày đón Linh trên tay bác sĩ, đứa trẻ sơ sinh mới lọt lòng, đôi bàn tay bé xíu nắm lấy ngón tay mẹ, tôi đã từng hứa sẽ yêu thương con suốt đời. Nhớ hồi Linh còn bé thơ, tôi cùng chồng cả gia đình vui vẻ sum họp. Chúng tôi cùng vỡ òa khi thấy Linh chập chứng bước đi đầu tiên, cười rung nhà mỗi lần Linh tập nói bi bô. Ai ngờ đường đời về sau…. Tôi ân hận vô cùng. Trời ban cho tôi đứa con khỏe mạnh đáng yêu như thiên thần, vậy mà tôi, chính mẹ nó, lại đày con đến địa ngục.
Tâm sự của một độc giả xin được giấu tên
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet