Nhớ thương là cái gì mà đày đọa trái tim con người như này vậy. Nhớ thương có gì là sai mà tôi không cho phép mình được tiếp tục nhớ anh. Bởi càng nhớ nhiều càng thêm mệt mỏi, thêm muộn phiền, thêm nặng lòng. Bởi nhớ thương của tôi người ta không nhận thấy, không trân trọng, không cần đến, thậm chí là thấy phiền...
Tôi nhớ anh, chàng trai tháng 7 ạ.
Nhớ thương là cái gì mà đày đọa trái tim con người như này vậy. Nhớ thương có gì là sai mà tôi không cho phép mình được tiếp tục nhớ anh. Bởi càng nhớ nhiều càng thêm mệt mỏi, thêm muộn phiền, thêm nặng lòng. Bởi nhớ thương của tôi người ta không nhận thấy, không trân trọng, không cần đến, thậm chí là thấy phiền...
Nhớ thương ấy là của riêng tôi, là thứ vô hình mà chẳng hề vô giác. Là thứ mà mỗi sớm mở mắt tôi đều tự nhớ đến một cái tên, là thứ mà cả ngày dài tôi mong ngóng, là thứ mà đêm đến tôi mãi kiếm tìm.
Nhớ thương ấy bắt đầu từ đâu, giờ cũng đã đi đâu mất. Từ những cuộc trò chuyện thâu đêm, từ những quan tâm nhỏ nhặt, từ những lời bông đùa của cả hai, hay là từ trái tim quá khao khát một yêu thương.
Nhớ thương ấy đã như thế nào để giờ đây mình tôi ôm lấy nó và buộc lòng mình phải từ bỏ. Một lòng ôm lấy nhớ thương mà chờ đợi từ ngày này qua ngày khác, một lòng tin rằng sự hiện hữu trong đời người ta là có ý nghĩa. Một lòng đặt niềm tin rằng rồi người ta sẽ có ngày đến bên mình. Một lòng ôm nhớ thương mà trở nên bi ai...
Một lòng mãi nhớ thương thì có gì là sai. Chỉ là cứ mãi khiến con tim mệt nhoài. Chỉ là mãi cố chấp khiến bản thân thêm bé nhỏ và tủi hờn. Chỉ đơn giản là đau thôi...
Một lòng mãi nhớ thương một người, con tim cứ rạn vỡ và ghen tuông khi bên cạnh người ta xuất hiện một ai khác. Là để ý từng câu nói, từng cử chỉ, từng hành động. Để rồi một giây phút yếu lòng lại tìm đến bên người ta, lại vượt quá giới hạn cho phép, lại làm chính mình đau, lại tủi hờn chính bản thân mình...
Một lòng mãi nhớ thương người ta, rồi con tim cứ chai sạn những ấm ức vô hình. Giữa vô vàn sự quan tâm khác lạ đều cảm thấy căm ghét mà chỉ cần một điều rất nhỏ từ người kia thôi.
Nhớ thương một người, mãi thương một người, nhưng chưa từng khẳng định là yêu người đấy. Bởi bất lực với tình cảm đấy, bởi nhớ thương là đơn phương, bởi dõi theo là đơn phương. Bởi mong nhớ thương thì chớm tàn còn yêu thương thì trách nhiệm cao quá.
Bắt đầu đơn phương, trái tim rung lên những nhịp rộn ràng. Thứ gì đó là có được
Kết thúc đơn phương, trái tim cũng run lên những nhịp khác thường. Thứ gì đó là mất đi
Chỉ mình biết, riêng mình đơn phương biết...
Huyền Vui -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet