Có ai chia tay rồi lại không còn lưu luyến chứ? Có ai chia tay mà không còn yêu còn nhớ chứ? Bởi chính cái cảm giác này mà em cũng băn khoăn không hiểu nổi chính mình, và nếu như em còn không hiểu nổi bản thân em hay cái cảm cảm giác này là gì thì một người ngoài cuộc như anh. Sao có thể hiểu được?
Em cũng có nhiều dấu hỏi chấm trong cuộc đời mình những thứ trong quá khứ chưa rõ có thể bây giờ vẫn chưa thể hiểu, có những thứ hiểu rồi em mới thấy em khác trước nhiều rồi, em biết cách để tỏ ra mạnh mẽ và nếu có muốn khóc thì em sẽ khóc trong lòng không tiêu tốn thêm nước mắt của mình vì những chuyện không đáng để rơi nước mắt nữa. Và anh một người em chắc chắn rằng đang cố quên em đi mặc dù còn yêu em cũng đang tự hỏi rằng tại sao không quên được một con người như em - một con người đáng để quên đi, đáng để ghét chứ không phải để lưu luyến nhớ thương gì nữa
Cứ coi như con người em điên cuồng đến mức không thể hiểu nổi, em thay đổi nhanh đến mức chẳng ai lường trước, cứ như cơn gió vụt thoáng qua lạnh buốt vô hình có thể chạm tới nhưng không thể cảm nhận, như cơn sóng kia lúc dạt dào mạnh mẽ lúc lại yên bình thấy lạ bên cạnh nền trời trong xanh. Anh có biết rằng em không tự kiểm soát nổi cảm xúc của mình không?
Nhất là khi nhớ anh nhưng chỉ trong phút chốc rồi lại bỏ quên anh trong một cái hố sâu vô hình nào đấy mà người ta dùng để trôn vùi đi những kí ức đã cũ. Đó không phải là nơi mà em muốn đưa anh đến, nếu là trước kia em sẽ muốn cả hai đứa mình cả anh và cả em đi đến một nơi có hạnh phúc có buồn có vui để cảm nhận trọn vẹn cuộc đời, ở bên nhau một cách dịu dàng như chúng ta đã từng làm như thế, vậy mà cớ sao khi giờ mỗi đứa một nơi cả hai lại phải dùng chính cái tình cảm của mình để tự ngăn cản tình yêu này.
Em không thể đến bên anh vì em cảm thấy thật sự đã hết tình cảm ư? Hay là qua những tổn thương em đã trải qua trái tim em chai lì và không còn cảm thấy mình có thể yêu thêm một ai khác và ngay cả anh cũng thế! Em đã từng rơi vào phút khó khăn nhất của cuộc đời nhưng lúc đó anh không thể ở bên em và an ủi em nên phải chăng anh cùng những kí ức ấy đã bị đảo trộn với nhau?
Chắc ai cũng nghĩ mọi sự tổn thương đều khác nhau và nó không ảnh hưởng gì đến tình yêu cả, nhưng em khác, em chìm sâu vào sự tuyệt vọng, tuyệt vọng tới mức nếu bây giờ có ai đó yêu em thật lòng thì cảm giác đầu tiên của em sẽ là " mình cũng sẽ làm tổn thương họ thôi, rồi họ cũng sẽ chán ghét bỏ rơi mình thôi ", anh thấy đấy mọi người bỏ rơi em theo cái cách mà một thứ đồ chơi cũ đã gắn bó lâu năm nay bị vứt trong xó cùng với bóng tối và bụi bặm ấy.
Liệu, anh từng trải qua giống em chưa? Chỉ muốn anh hãy dứt khoát với em, rời xa em đi và đừng quan tâm đến những giây phút đau đớn em từng trải qua, vì có thể khi mà trái tim không cảm thấy tình yêu thì nó sẽ bớt đau hơn, mặc dù đó là hành động tự giết chết tâm hồn mình. Em chỉ thấy mình không xứng đáng để được ai đó trao cho cái tình cảm thật tâm vì em biết rằng em sẽ cắt sẽ xé nó ra, một người không biết trân trọng tình cảm như em anh nên quên em đi thì hơn
Ai cũng có cảm giác là sau khi chia tay thì không thể quên được nhau. Em cũng thế từng nghĩ thế, bây giờ anh tồn tại trong kí ức em một cách không rõ ràng, em cũng muốn được biết nó là cảm giác gì, cảm giác gì mà lại vừa nhớ nhưng lại không thấy nhớ, yêu những lại có cảm giác hết yêu này là gì? Mơ đến anh nhưng không nhớ anh? Cảm giác nó trống rỗng như thế đấy và hình như vết sẹo mà họ để lại trong tim em giờ là một vết cắt sâu đau khi nhớ đến, buồn khi nhìn lại. Chắc sau này em sẽ hiểu thôi cũng như em hiểu mọi chuyện theo cách em hiểu trước đó, để thời gian chi phối đi
Phải chăng người ta có duyên sẽ gặp lại? Phải chăng khi con tim lành lại rồi sẽ lại cảm thấy tình yêu? Em cũng mong thời gian sẽ làm rõ, để trả lời khoảng trống trong tim em về anh, đến lúc đó có thể anh thật sự quên em rồi những em cũng sẽ vui vẻ vì anh quên được một người như em hoặc ít ra cũng giải đáp đươc câu trả lời trong tim mình về những tổn thương em gây ra cho anh, sau tất cả liệu em còn yêu anh chứ?
Gỗ Lim -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet