Gặp nhau và sánh vai nhau đi chung trên một đoạn đường, dù ngắn dù dài thì đó cũng là duyên số của chúng ta. Duyên đã cạn thì dù tình còn đong đầy cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, chúng ta đã trở thành những người lạ từng quen - đó là sự thật.
Tháng 12 - tháng của những tất bật, của những công việc dọn bỏ cái cũ kĩ để chào đón những điều mới lạ. Em cũng loay hoay dọn dẹp đi mọi thứ, em dọn cả những yêu thương đã từng dành cho anh.
Gặp nhau và sánh vai nhau đi chung trên một đoạn đường, dù ngắn dù dài thì đó cũng là duyên số của chúng ta. Duyên đã cạn thì dù tình còn đong đầy cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, chúng ta đã trở thành những người lạ từng quen - đó là sự thật. Bao nhiêu tình cảm em trao cho anh lúc còn yêu nhau chưa một lần em cảm thấy hối tiếc, mọi kí ức về em, về anh, về chuyện tình chúng ta sẽ không bao giờ em cho phép bản thân mình được quên. Nhưng tình cảm anh nhận được từ em sau chia tay tính đến nay là đã quá nhiều rồi, em cảm nhận được sự dư thừa và bây giờ em cho phép mình dừng lại.
Phải cần một khoảng thời gian đủ dài em mới có thể nhận ra sự ngu ngốc của mình khi cứ mãi đứng lại nơi mà đã từng có một người từng buông thả bàn tay em chơi vơi giữa dòng đời. Bàn chân em chưa một lần muốn bước tiếp cũng chỉ vì em sợ sẽ phải đi xa những hạnh phúc mà em từng có trong quá khứ. Em không muốn bước tiếp cũng chỉ vì em sợ nếu một mai anh quay lại sẽ không còn thấy em ở đó nữa. Em đã đứng đó, lầm lũi trong thân xác vô hồn suốt bao tháng bao năm.
Sau những hi vọng tắt dần theo năm tháng, sau những đớn đau giày vò em mỗi ngày, em mới bắt đầu suy nghĩ về tình yêu mà em cho là mãi mãi của mình. Nếu em cứ mãi chôn chân mình cùng với những thứ đã qua thì em đang dần khép chặt cánh cửa hạnh phúc dành riêng cho em ở phía trước. Em đứng đó và nhìn mãi về quá khứ thì cũng chẳng ai khen ngợi em có lòng chung thủy và một tấm chân tình.
Họ sẽ chỉ cười thương hại em như một đứa thiếu thốn yêu thương, chỉ biết bấu víu vào hạnh phúc không còn tồn tại. Khi trong mắt em chỉ có mỗi mình anh, em sẽ chẳng nhìn thấy được vô vàng người con trai tốt hơn anh ở ngoài kia. Em nhìn về anh với đôi mắt vô vọng là vô tình em gạt đi cơ hội tìm được một nửa thích hợp của cuộc đời mình.
Người ta nói yêu là chỉ cần được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc. Bây giờ anh hạnh phúc rồi, còn lý do gì để mà em chưa chịu ngưng lại những yêu thương? Đôi khi được một ai đó trao trọn tình cảm mà mình không thể đáp trả lại thì đó lại là một gánh nặng, phải chăng những tháng ngày qua em vô cớ là gánh nặng của cuộc đời anh? Đã đến lúc em phải dừng lại, vạch ra lối thoát cho những tình cảm còn bừa bộn trong lòng, giải thoát cho em cả cho anh.
Kết thúc những đêm dài với nước mắt khi trong trí nhớ chứa đầy hình bóng anh. Kết thúc những sự quan tâm thầm lặng anh không hề hay biết về những chuyện xảy ra trong cuộc sống của anh. Em gỡ bỏ tên anh ra khỏi trái tim mình và đặt nó vào chiếc hộp lưu giữ kỉ niệm của chúng ta. Dẫu biết rằng sẽ chẳng có gì là dễ dàng cho việc quên anh, nhưng bao tổn thương đang giày xéo trong lòng bắt buộc em phải dừng lại, và em tin rằng mình sẽ làm được. Chẳng phải người ta cũng hay bảo đau đủ rồi tự khắc sẽ bình yên sao?
Mọi thứ sẽ khép lại và đi qua như những tờ lịch cuối cùng của năm. Yêu thương mà cũ thì cũng nên xếp lại và cất đi. Rồi ngày mai, em sẽ lại rạng rỡ, sẽ không còn lạc lõng giữa dòng đời với trái tim hằn đầy những vết thương.
Thiên Thần Xấu Xí -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet