Ngày nào cũng phải cười, cười xã giao, cười gượng gạo, cười cho cả những chuyện buồn, cười ngây cười dại,... đến cuối cùng không biết mình cười vì cái gì. Cho hỏi "Có mệt không?"
Lúc nào cũng tỏ vẻ an nhiên, bình thản, mặc kệ trước mắt bao khó khăn, mặc kệ trong lòng bao thương tổn, mặc kệ sau lưng bao dèm pha, cứ vô cảm đi qua, không oán không trách, không khóc không cười. Cho hỏi "Có mệt không?"
À mệt lắm chứ...
Chỉ tại biết chắc rằng, nếu có nói ra cũng không ai quan tâm, nếu có khóc thật to cũng không ai dỗ dành, nếu có gục ngã cũng không có ai đỡ mình dậy hay chờ mình, và nếu không thấy mình thì cũng chẳng ai buồn quay đầu lại tìm kiếm.
Ừ thì không hề muốn nhưng đã đến lúc phải thừa nhận rằng, một mình... chưa bao giờ là ổn cả!
Thôi thì cứ khóc cho đã đi, còn khóc được là vui rồi. Nghe qua hơi nghịch lý nhưng cuộc sống vốn vậy - kiểu như trong áo ngực không có ngực, trong ví tiền lại không có tiền thì cũng dễ chấp nhận thôi mà.
Ngày mai - có thể nào tốt hơn được không?
Mưa -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet