Chúng ta đều sẽ già đi theo năm tháng, em rồi sẽ không còn trẻ trung, không còn đáng yêu, sẽ hay cáu gắt, bộn bề con cái, gia đình, rồi em sẽ khác, vì lẽ ấy em sợ sự chân thành chưa đủ giữ anh. Em yêu anh là thật, em cũng mong dù có thế nào, đau cùng đau, hi sinh cùng hi sinh, đổi lấy hạnh phúc cả đời đôi mình đã mong ước. Anh nhé!
Để em đau, sao anh nỡ...
Anh à, thời gian qua em đã chịu đựng rất nhiều chuyện, cũng nếm trải nhiều cay đắng cùng hạnh phúc dù mong manh. Em cảm thấy trái tim mình chưa bao giờ rộng lượng đến thế. Xa như gần, gần mà như xa.
Anh ơi, thực sự em sợ!
Em sợ một ngày trái tim em bị ruồng bỏ, chỉ nghĩ đến thôi đã không cầm được nước mắt. Người bước vào cuộc đời em để rồi cuộc sống của em thay đổi, em phải gắng, gắng bảo vệ hạnh phúc vốn cũng chưa tròn vẹn ấy, vì tình yêu với anh.
Nụ cười rạng rỡ đã bao lâu rồi không xuất hiện giữa chúng mình, bon chen khiến hai ta mệt mỏi, cáu gắt làm mình hiểu lầm nhau, khó khăn cứ tích tụ từng chút, từng chút một mà cũng khiến con thuyền mình đang đi chung nghiêng ngả, tựa hồ khó nắm giữ.
Để em phải đau lòng đến vậy, từng ngày từng ngày chịu khổ, chia sớt cùng anh, anh có cảm nhận thế nào ạ? Anh có thương không người ơi, có vì thế mà cố gắng không ạ? Em vẫn sống như ngày qua vẫn sống, vẫn tiếp tục hi vọng, gìn giữ tấm chân tình này, nâng niu anh và tình yêu của anh. Những thứ em kìm nén, đau xót em chịu âu cũng là vì bản thân em, nhưng không phải vì thế mà nói em không yêu anh, anh ạ.
Em sợ một ngày, con đường này bớt ghập ghềnh, rồi người xa em, quên đi tất cả mọi thứ. Sợ đến một ngày hai ta vì cái tôi bản thân mà nghiệt ngã với nhau đến đau lòng, không ai chịu cảm thông cho ai. Em vẫn luôn sợ.
Tình cảm này, muốn nói cùng anh bao lần mà sao khó quá, có thể em không quen cung phụng, không quen nuông chiều với anh, em không được dịu dàng, nữ tính, nhưng em là người yêu anh một cách thực tế, đôi khi khô khan, cách bộc lộ tình cảm theo cảm tính, cũng chưa biết tiết chế. Em có sự chân thành, sự hi vọng, điều này chắc anh hiểu hơn ai hết...
Chúng ta đều sẽ già đi theo năm tháng, em rồi sẽ không còn trẻ trung, không còn đáng yêu, sẽ hay cáu gắt, bộn bề con cái, gia đình, rồi em sẽ khác, vì lẽ ấy em sợ sự chân thành chưa đủ giữ anh. Em yêu anh là thật, em cũng mong dù có thế nào, đau cùng đau, hi sinh cùng hi sinh, đổi lấy hạnh phúc cả đời đôi mình đã mong ước. Anh nhé!
Ghen sẽ có, nhưng đừng để nó đi quá xa anh nhé, đừng để ai khác có cơ hội xen vào gia đình nhỏ của mình, lấy đi hạnh phúc mà khó khăn lắm em và anh mới tạo dựng được. Không phải mình chỉ sống vì bản thân mình nữa rồi, Chúng mình là một mảnh ghép, mà mảnh ghép ấy chỉ có em với anh mới có thể vừa vặn, em đã đợi anh hai mươi mấy năm và sẽ tiếp tục yêu anh cho đến hết đời.
Sự đau lòng giống như một vài ngã rẽ mà mình phải đi, cho thênh thang cõi lòng, để rồi khi trở về, mới nhận ra, người bao lâu nay ở cạnh anh, mới là người anh nên trân trọng, yêu thương. Dẫu có chia xa, cũng sẽ chỉ là lúc trở về cát bụi.
Anh đừng để em đau, đừng để tình yêu của chúng ta vỡ nát, cũng đừng xa rời em. Dù lý do gì, cuộc đời này, gặp nhau đã là duyên nợ, anh nợ em ân tình này, anh nhớ trả cho em nhé.
Sự sợ hãi mất anh có lẽ đã ngấm vào thâm tâm em mất rồi, anh cố gắng lên. Anh nhé!
Vũ Hoài Băng -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet