Chia tay nhau 6 tháng, một quãng thời gian đủ dài để em chẳng còn giật mình mỗi khi một ai đó giống anh đi lướt qua, một quãng thời gian đủ dài đề em chẳng còn đau lòng rồi khóc thổn thức mỗi lần nhìn thấy ảnh anh cười tươi vui vẻ bên người khác đầy rẫy trên facebook, một thời gian đủ dài để em có những mối quan hệ mới, những ngày rong ruổi tươi cười, những đêm ngủ ngon chẳng còn anh trong mộng mị...
Đã 6 tháng, vậy mà sao em còn nhớ anh nhiều như thế này?
Sinh ra lưng chừng giữa một Bảo Bình mạnh mẽ và một Song Ngư đa cảm, em đủ đầy cảm xúc cho những nhớ thương trong tim và một hình ảnh cứng rắn bên ngoài.
Em đã có những ngày thẫn thờ hàng đêm bên ban công chỉ để nhìn về những thứ vô hình và chấp nhận tâm trí mình quên anh chốc lát.
Em đã có những đêm lao vun vút trên đường chỉ để gió táp vào mặt bỏng rát và nước mắt rơi có lý do một cách hoàn hảo trước những hỏi thăm khiến em chạnh lòng.
Em đã có những lần khiến chính bản thân mình nổi điên và làm nhiều điều điên khùng, chỉ để anh chú ý đến em, dù chỉ trong giây lát.
Em cũng đã có những ngày hằn học với chính mình, với anh, với cô gái anh vừa yêu vì những điều em không tài nào hiểu nổi về tình cảm và mối quan hệ giữa chúng mình. Em vốn tưởng nó bền vững và đáng tin cậy lắm rồi, em cứ tưởng chúng ta sẽ là của nhau lâu dài và mãi mãi. Cuối cùng em mới vỡ òa giữa những niềm tin bị bóp nát và những vụn vặt không tên. Rằng chẳng có gì là mãi mãi, rằng chẳng có gì mỏng manh hơn thứ gọi là tình yêu.
Nên em có những tháng ngày mải miết vì công việc, lăng xăng và bận rộn giữa những dự án mới, gặp nhiều hơn những người mới, để mình đến ngủ thôi cũng phải tiếc nuối và trân trọng, để chẳng còn thời gian mà ngẫm nghĩ liệu rằng mình còn yêu nổi bất kì người nào không sau khi a lấy đi 100% niềm tin của em vào thứ đó.
Nên em có những đêm dài tự chuốc mình say bét nhè để có thể đủ dũng cảm nhắn tin cho anh, rằng với em, anh là tên khốn nạn như thế nào, và em nhớ anh như thế nào. Say bét nhè và sau đó là những ngày dài ốm yếu bởi căn bệnh dạ dày quái ác hành hạ, mà em thì chẳng còn ai để có thể than thở và đợi một bát cháo ngon lành ấm bụng. Lúc đó em mới thấy mình mạnh mẽ làm sao.
Nên em tự ngồi dậy sau những buổi nằm hoài đọc những tin nhắn cũ của anh sót lại trong điện thoại rồi quẹt nước mắt xóa đi, tắm táp, làm đẹp chính mình rồi rạng rỡ bước ra đường, một mình. Và em mới biết mình độc lập làm sao khi không còn phải đợi ai đưa đón.
Nên em tự chăm sóc cho chính mình bằng những cuốn sách em bỏ quên trong góc cũ, vì thời gian trước em tốn phí vì anh. Và em mới nhớ, rằng mình yêu đọc sách như thế nào, còn tủ sách mà em ước mơ bị bỏ quên lâu quá rồi.
Nên em vui vẻ tặng cho chính mình những hình vẽ henna trên tay đầy cá tính mà không sợ anh nhíu mày khó chịu. Em đủ gai góc để không thể là một cô gái thùy mị, ướt át anh mong. Đừng quên em vốn là một cô gái Bảo Bình. Những cô gái Bảo Bình luôn là đại bang, và chúng thì phải được bay.
Nên em thoải mái cắt đi mái tóc em cố gắng nuôi dài vì anh, nhuộm xanh nhuộm đỏ theo ý thích của mình, phóng khoáng. Anh từng bảo rất đau lòng mỗi khi thấy em cắt tóc. Giờ thì em có thể nhẹ nhõm, ít ra không còn ai nhói đau vì mái tóc ngẳn ngủn của mình.
Nên em cười nhiều hơn với mọi người. Nên đôi lần em cảm giác à rằng mình vẫn còn sống, sống tốt nữa là đằng khác, dù không có anh.
Nên em là chính mình nhiều hơn một em lúc nào cũng cố gắng thay đổi bản thân vì anh.
Anh ạ.
Em 6 tháng qua đã sống như thế. Điên cuồng vì anh như thế. Điên cuồng vì chính mình như thế.
Rồi những ngày mưa rơi rả rich như thế này, time m cứ thắt lại vì nỗi nhớ anh đến vô lý của mình.
Rồi cũng những ngày mưa rơi như thế này, em mới biết, ừ thì.. nhớ là thứ cảm xúc chân thật đến nhường nào dù em chẳng còn yêu anh như lúc ban đầu. Tim em bây giờ đủ mỏi mệt và tâm hồn em ủ ê ngủ chặt giữa đêm đen để có thể nói rằng, em vẫn còn chút yêu. Nhưng không yêu mà rằng cứ nhớ, quả thật cũng rất hay ho.
Anh ạ.
Em nhớ anh vậy là đủ rồi đúng không? Đã quá dài cho những khổ đau mà em phải chịu đựng vì anh rồi. Và anh thì có lẽ cũng như thế, khi em cứ giữ những thứ đáng bỏ đi từ lâu trong tim thế này.
Anh ạ, nói nỗi nhớ buông tay khi chưa đến lúc là một thử thách khó nhằn. Nhưng đã đến lúc để em chinh phục thử thách này rồi đúng không? Em quên anh đi nhé, rồi gác nỗi buồn vào những ngày xa để môi em thôi gượng cười và tim thỉnh thoảng cứ chảy máu.
Nhé, cất anh vào quá khứ và thả trôi theo nỗi nhớ đến biển lớn. Chào anh.
Rêu Phong -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet