Nếu một ngày đẹp trời nào đó vô tình quay trở lại trạm dừng chân này, anh hãy nhớ là: em đã từng đợi anh, rất lâu và rất sâu. Thế nên chúng mình chẳng hề hoang phí bất cứ một giây nào của tuổi trẻ đã qua đi, cũng như việc em đã từng đợi anh là điều tuyệt vời nhất trong kí ức yêu thương của đôi mình.
Thỉnh thoảng có người hỏi em có phải vẫn đang đợi một người nào đó có phải không? Khi thấy em chối từ các mối quan hệ và vẫn cứ một mình ngày này qua tháng khác: ăn một mình, chơi một mình, loanh quanh một mình, khóc cười buồn vui cũng chỉ có một mình thôi. Đôi lúc em cũng nhầm lẫn rằng mình cũng đang đợi một ai - một ai ở tận sâu thăm thẳm đâu đó trong miền kí ức của những tháng ngày đã từng yêu.
Thời gian trôi qua mang lại cho con người ta sự sâu lắng nhất định. Có những người từng hẹn ước với nhau lại lướt qua đời nhau chóng vánh như viên đường chưa kịp tan trong ly cafe đen sánh của buổi sáng vội vã. Đợi một người đôi khi lại giống như việc lần đầu thưởng thức một ly cafe. Nhấp ngụm ban đầu chỉ cảm thấy đắng: đắng môi – đắng lòng. Nhưng khi nuốt xuống rồi, khi đã quen với cái đắng đót kia thì lại chỉ còn là hương vị ngọt ngào. Thứ dư vị ấy dễ làm cho người ta cảm thấy nghiện. Như việc đợi chờ một ai đó quá lâu dễ trở thành một thói quen.
Những tháng ngày dài đằng đẵng đợi người ấy dù chỉ dựa vào vài lời hứa hẹn ngắn ngủi: hứa về thì sẽ đợi. Dù cho tương lai mông lung bất định nhưng tuổi trẻ mà, cứ yêu thôi đâu cần biết ngày mai.
Đợi một người là việc mỗi sáng thức dậy thấy đầu mình trống rỗng, sắp xếp những điều mình sẽ làm thật ý nghĩa và tự ủi an mỗi ngày sẽ tự tìm được niềm vui cho mình như người ấy ở một nơi xa nào đó cũng nhớ mình thật nhiều. Đợi một người là việc mỗi tối trước khi ngủ nhắm mắt lại để nước mắt chảy ngược vào trong nặng trĩu những nỗi nhớ về người ấy, chỉ ước được gần bên một chút dẫu là trong giấc mộng.
Vì là hứa đợi, hứa mạnh mẽ nên chẳng thể cho phép mình yếu mềm ở bất cứ một giây phút nào. Đợi một người đôi khi trở nên rất đáng thương. Như việc trong những ngày gió trở, cơn gió lạnh ùa về bất chợt khi chưa kịp phòng bị gì. Chiều tan tầm co ro trong từng đợt gió mùa mà lòng như muốn bật khóc vì lạnh, vì tủi thân, vì ước ao một cái ôm thật gần trở nên quá đỗi xa xỉ.
Đợi một người là việc đôi khi mất niềm tin vào người ấy và chính bản thân mình. Khi đã cố gắng thật nhiều mà chưa được đền đáp ngay lúc ấy, khi cảm thấy mỗi ngày lại thêm xa nhau hơn chút nữa. Đợi một người là cái "duyên" nhưng đợi được nhau lại là cái "phận". Duyên và phận chẳng phải lúc nào cũng đi liền với nhau. Đôi khi cả hai bàn tay cùng cố gắng nắm nhưng duyên mỏng chẳng dệt được phận dày.
Việc đợi ai đó quá lâu dễ trở thành một thói quen khó bỏ. Như việc chẳng còn đợi nhau được nữa nhưng người ta cứ nghiện cái việc một mình, một mình trải qua tất cả mọi thứ, một mình chống đối tất cả mọi thứ. Như việc con tim chưa sẵn sàng tiếp nhận thêm một ai nữa, những khoảng trống không muốn bị lấp đầy.
Một mình hoài đến lúc giật mình nhận ra: cũng là cảm giác chờ đợi đấy nhưng không phải là chờ đợi một người nào khác mà là chờ đợi chính bản thân mình. Đợi mình để tự tìm thấy mình đi lạc trong một miền kí ức hoang hoải nào đó, đợi mình để tự mình tìm lại những xúc cảm yêu thương đã đánh mất thủa nào. Đợi mình để mình góp nhặt đủ can đảm mà đứng dậy từ bỏ những thói quen đã ăn sâu vào máu thịt, để chạy cho kịp chuyến tàu của hạnh phúc cuối cùng.
Nếu một ngày đẹp trời nào đó vô tình quay trở lại trạm dừng chân này, anh hãy nhớ là: em đã từng đợi anh, rất lâu và rất sâu. Thế nên chúng mình chẳng hề hoang phí bất cứ một giây nào của tuổi trẻ đã qua đi, cũng như việc em đã từng đợi anh là điều tuyệt vời nhất trong kí ức yêu thương của đôi mình.
Bình Yên -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet