Viết cho những ai đã từng đổ vỡ trong tình yêu.
Mỗi người trong chúng ta, từ ngày biết yêu thương, biết đón nhận những rung động đầu đời, cho đến khi tìm được một người đàn ông của đời mình, ắt hẳn đã trải qua một vài chuyện tình buồn, nếu không muốn nói là lâm li bi đát. Ở đây tôi không muốn nói đến những người yêu và cưới mối tình đầu của mình. Bởi nếu bạn như vậy, tôi xin chia sẻ cùng bạn, bạn là một cô gái rất hạnh phúc, vì trái tim bạn không mang những tổn thương như chúng tôi, những cô gái có vài ba lần thất bại trên tình trường. Ngày tôi chia tay mối tình đầu, tôi khóc suốt một tuần ròng, mất hẳn vài tháng để nguôi ngoai, và mất khoảng một năm để có thể yêu anh chàng kế tiếp. Rồi cũng lại chia tay, thêm vài ba lượt, người này đến, người kia đi, tôi cũng chẳng còn khóc nhiều như anh chàng đầu tiên nữa. Tôi mất vài tháng để quên,để yêu, rồi để lại quên. Tôi đọc ở đâu đó, có ng viết rằng, cuộc đời của mỗi người chúng ta sẽ gặp 3 người: người yêu chúng ta nhất, người chúng ta yêu nhất, và ng đi cùng ta đến cuối cuộc đời. Mối tình đầu có lẽ là người yêu tôi nhiều nhất, rồi tôi gặp anh chàng thứ 2 trong cuộc đời "người tôi yêu nhiều nhất ". Ngày 2 đứa quen nhau, tôi chưa yêu anh nhìều, chỉ là anh yêu tôi, quá nhiều. Sau sự thất bại của mối tình đầu, tôi học được một điều rằng, là đàn bà nên chọn cho mình ng đàn ông yêu mình, thay vì người mình yêu. Vì vậy tôi chấp nhận quen anh, như một điều dĩ nhiên phải vậy. Anh yêu tôi, nhiều đến nỗi, tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ rời xa tôi được. Mãi cho đến sau này, khi chia tay anh, tôi mới ngờ ngệch học ra được một điều rằng, đàn ông bắt đầu bằng sự mãnh liệt rồi sau đó cho tới những ngày về sau,họ vơi đi dần và hời hợt, cũng không có gì là khó hiểu. Chinh phục là bản chất của đàn ông, khi đã có bạn rồi, người ta sẽ đi tìm cái mới hơn. Rồi lại tiếp tục chinh phục cho đến ngày họ mỏi gối chùng chân, họ tự khắc sẽ dừng lại.
Nhưng đàn bà kỳ lạ lắm, họ không học được cái điều đơn giản ấy, mà họ chỉ biết rằng hễ ai không tốt với họ thì thôi, chứ tốt với họ rồi, họ sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho người đàn ông đó. Tôi dám đánh cược với bạn, khi bạn yêu thật lòng một người đàn bà, họ sẽ trả cho bạn bằng cả cuộc đời họ. Tôi cũng vậy, sau 3 năm trời quen nhau, tình cảm của tôi dành cho anh càng ngày càng đậm sâu, với tôi, tôi yêu anh, như chính bản thân mình. Chính bản thân tôi thôi, chứ chưa bao giờ tôi nói yêu anh nhiều hơn tôi cả. Vì vốn sinh mệnh này là của cha mẹ tôi, tôi không được phép yêu ai nhiều hơn chính nó. Còn tình cảm anh dành cho tôi, đi theo chiều ngược lại. Nếu để nó cùng trên một cán cân, chắc hẳn cán cân sẽ nghiêng về phía tôi, vì tôi yêu anh, "rất nhiều". Sau bao năm tháng mặn nồng, tôi đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Có anh, có tôi, một gia đình. Tôi mơ về chiếc áo cưới màu trắng, lung linh, anh nắm tay tôi bước vào thánh đường. Chuyện tình yêu đẹp lắm, cho đến ngày, anh nói chia tay tôi, vì anh có người mới, một đứa con gái anh quen qua facebook. Tôi chấp nhận chia tay anh. Rồi những ngày sau đó...
Tôi khóc đến vật vã, cứ đêm về nước mắt lại tràn ra gối, khóc đến tức tưởi. Thất vọng, rồi cảm giác đau nhói trong lòng, đau hơn nữa khi nghĩ người mình yêu bỏ rơi mình để đến với đứa con gái khác. Sự ích kỷ của một con đàn bà, dằn vặt, xâu xé những ý nghĩ cứ chồng chất lên nhau, càng nhiều bao nhiêu thì sự tức giận càng tăng thêm gấp bội, rồi thù hận, rồi nước mắt, cứ thế tuôn trào. Mỗi lần không kìm nén được cảm xúc của mình, tôi lại vào facebook của anh, nhìn thấy dòng relationship mà lòng tôi đau nhói, biết là đau, nhưng tôi không ngăn được bản thân mình. Nhìn hình ảnh anh bên người con gái khác, nghĩ đến phía sau xe của anh là người đó, choàng tay ôm lấy anh, thay thế một ng đã rất cũ, rất quen là tôi...cảm giác như lồng ngực bị ai đó xé nát. Tôi đau...
Đó là những cảm giác của tôi khi chia tay ng tôi yêu nhất, bạn, giống tôi, không giống tôi. Bạn mạnh mẽ hơn tôi, hay bạn yếu đuối hơn tôi, thì chắc hẳn khi chia tay người bạn yêu nhất ấy, bạn cũng đã đau... theo một cách nào đó. Vì vậy nếu có ai đó thất bại trong tình yêu, thì bạn đừng tự trách bản thân mình, đừng tự dằn vặt,tình yêu mà, ai nói trước được điều gì đâu. Nên nhớ, không chỉ riêng bạn, mà cũng có nhiều người đau giống như bạn, chúng ta là con người, chúng ta có trái tim. Và hơn nữa, bạn và tôi, chúng ta là con gái, mà con gái, thì thường hay yếu mềm.
Bởi vậy nếu hôm nay, hay ngày hôm qua, bạn chia tay người yêu. Thì cũng đừng tự đắp chăn mà dằn vặt mình. Ai đó sẽ không khuyên bạn say, nhưng tôi nghĩ, bạn nên thử cảm giác đó. Rủ nhỏ bạn thân, đi làm vài chén, tôi không chắc bạn vui hơn, hay beer rượu sẽ làm bạn quên đi hết. Nhưng tôi chắc rằng bạn có thể khóc, khóc thật nhiều,rồi sau đó về nhà, ngủ một giấc thật ngon... sáng mai tỉnh dậy, quên đi bạn nhé! Ngày hôm qua qua rồi, tương lai là ngày mai! Vì vậy, đừng ngoái đầu nhìn lại nữa. Mọi thứ sẽ qua đi. Sau cơn mưa, rồi trời lạị sáng... Bạn có nhiều thứ hơn là một ng đàn ông không đáng. Bạn còn gia đình. Bạn còn cha me, bạn bè, công việc... cuộc sống này còn nhiều thứ đáng để bận tâm hơn là quá khứ đã qua... Bởi nếu người ta yêu bạn, người ta sẽ không làm bạn tổn thương.Mà người không đáng, thì đừng nên níu giữ làm gì. Bạn đừng nghĩ việc chia tay quá nặng nề, thực ra, nó là chuyện bình thường thôi, với cả thế giới này, nếu ai đã từng yêu, thì cũng đã có ít nhất một vài lần thất bại. Vì thế, nếu muốn, cứ nuông chiều cảm xúc của mình, bạn là con gái, và bạn được quyền yếu đuối trong một phút giây nào đó. Đừng gượng ép bản thân mình, bởi bạn càng cố tỏ mạnh mẽ bao nhiêu, thì bạn càng dễ đổ gục bấy nhiêu. Giống như một quả bóng. Bơm càng căng, sẽ có ngày nó nổ tung, vỡ vụn. Nhưng đừng quá sa đà vào cảm xúc của mình bạn nhé. Bởi vì bạn phải xác định là ngã rồi thì đứng dậy, đi tiếp. Đừng ngã quá lâu, bởi cuộc đời này không đủ dài để bạn phí phạm thời gian cho những điều không đáng.
Tôi đã tập quên anh như thế, những thói quen trong suốt từng ấy năm quen anh, tôi tập từ bỏ dần. Tôi đi ăn một mình thay vì đi với anh. Rồi những lúc cô đơn, tôi mua vé, vào rạp, xem phim một mình,chiếc ghế bên cạnh để tôi tựa vào đã không còn là anh. Những buổi tối trống trải, tôi dành thời gian đi mua sắm, hay là nhiều khi tôi tự mình tìm đến một quán cà phê nào đó, ngồi nghe nhạc... những lúc ấy, tôi thấy nhẹ lòng. Tôi quan tâm đến bản thân nhiều hơn, tôi đẹp hơn. Tôi gặp gỡ bạn bè nhiều hơn... Và thời gian về sau đó, tôi quên được anh, giống như một thói quen, như một điều tất yếu. Chẳng có thứ gì mãi mãi, nhất là tình yêu.
Tôi không biết bạn sẽ mất bao nhiêu thời gian để quên đi ng iu cũ, có lẽ một tháng, một năm, hay nhiều hơn thế nữa, nhưng lúc này đây, tôi biết rằng, bạn đang rất buồn. Bạn hãy nghĩ nhẹ nhàng hơn, là duyên, là nợ, gặp được nhau là duyên, đến được với nhau hay không là nợ. Nếu có duyên mà không có nợ, thì ra đi, vậy thôi. Bàn tay con người không đủ chặt để giữ lấy nhau bởi vì duyên nợ đã làm rất tốt việc của nó. Nếu bạn có một trái tim mang nhiều vết xước do tình yêu mang lại, hãy tự hào, bạn giống tôi, chúng ta có một trái tim khỏe. Cười lên, đứng dậy, đi tiếp nào, ngoài kia, có người đang "nợ" bạn!
Dandelion Nguyen -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet