"Chao ôi!" - Thủy than thầm, ba tiếng buổi tối quý báu của cô, làm thêm, cơm nước cho em trai và chăm sóc mẹ đã bị hắn ta ngang nhiên cướp đi như vậy đấy. Cái gì mà tăng ca? Cái gì mà gặp đối tác? Cô thư kí chân dài của Vinh đâu? Phòng của Thủy còn có mỹ nhân số 9. Sao nhất định phải là cô? Thật là... Thủy lắc đầu thêm cái nữa, cố xua đi những bực tức đang nhen lên trong lòng. Ai chăm sóc mẹ cô đang nằm viện tối nay đây? Em trai cô còn đang trong thời gian ôn thi, không thể thay cô được. Cái gã này, thật là dồn ép người ta quá đáng! - Thủy vừa nhủ thần vừa đập thật mạnh cây bút bi xuống bàn làm việc cho bõ ghét.
Tan ca, Thủy bước phăng phăng theo dọc lối hành lang. Lịch hẹn là 7h tối, cô không co đủ thời gian để về nhà nữa. Thủy định ra ngoài ăn tạm thứ gì rồi quay lại văn phòng cày cục nốt bản báo cáo còn nợ trưởng phòng. Đang đi rất nhanh, Thủy bỗng ngã dúi dụi. - Ôi! - cô cau này. Đôi giày cao gót màu be cô nâng niu rất mực đã gãy một bên gót. Vừa đau, vừa tiếc, cô tưởng mình muốn khóc oà lên nhưng chưa kịp thì một bàn tay là lạ chìa về phía cô, hương nước hoa toát lên vẻ sang trọng và một giọng nói rất lạnh:
- Sao hả? Nhân viên số 13?
Thủy đoán ra "giọng lạ" ngay và quay lên để kiểm chứng, đúng là Vinh. Anh đang đưa mắt xuống phía chiếc giày bị gãy gót . Chiếc gót vừa bung đang lủng lẳng trên đế, nom rõ là thảm hại. Vinh chìa tay kéo Thủy lên theo một cách không dịu dàng cho lắm rồi buông một câu cười cợt:
- Con vịt hậu đậu, không được việc gì ra hồn cả.
- Anh... - mắt Thủy long lên. Vinh chặn họng cô bằng một nụ cười nửa miệng quen thuộc:
- Đừng có quên hẹn. 7h tối, cô nhớ đấy!
Vinh lại huýt sáo bước qua và giấu một tia cười thú vị. Thủy lẩm bẩm, đúng là ngoài giờ làm việc Vinh không nghiêm nghị nữa nhưng cũng đâu có tốt như lời người ta ca ngợi. Với Thủy, sếp của cô ngoài giờ làm việc như con rối cứ bảng lảng quấy nhiễu cô. Thử nghĩ xem, từ hồi vào công ti đã mấy khi Thủy tan ca yên ổn. Đem phiền phức tới cho cô nhiều nhất chính là Vinh. Đôi khi là vài câu giễu cợt, có lúc là vài hành động trêu ngươi. Thủy cành tức giận, Vinh càng khoái chí và được thể lấn tới
Bảy giờ kém mười lăm, Thủy đã yên vị cạnh Vinh trong chiếc xe con sang trọng. Cô cất giọng the ghé vì bị gọi sớm hơn kế hoạch trong khi chưa làm sao báo cáo:
- Anh bị làm sao thế? Còn mười lăm phút nữa mà!
- Này, tôi có quyền thay đổi thời gian đấy!
- ...
- Sao? Cô thắc mắc gì nào?
- Đừng có lúc nào cũng dùng cái giọng kẻ cả ấy ép buộc tôi. Tôi không sợ đâu. Như buổi hôm nay, cái gì ấy nhỉ? À, gặp mặt đối tác. Tôi biết kế hoạch gì mà đi cùng anh. Còn nếu chỉ để thỏa hiệp thì e rằng tôi không hợp rồi. Thư kí của anh đâu? Mỹ nhân số 9 phòng sáng tạo đâu? Sao nhất định phải là tôi? Tôi không dư giả thời gian để anh bỡn cợt...- Thủy nói không kịp thở và cũng không hay, ánh mắt Vinh nhìn cô đổi khác. Vinh nói chậm rãi, như nhấn từng chữ một:
- Cô thấy tôi thiếu tôn trọng cô sao?
- Phải...
- Xin lỗi Thủy, tôi không có ý đó đâu.
Vinh nói gì thế?. Vinh vừa gọi tên cô. Không phải nhân viên số 13, không phải con vịt hậu đậu. Cô có nghe nhầm không. Chưa kịp định thần và đáp trả Vinh thì một chiếc hộp vuông vức chìa về phía cô. Vậy nhưng sự lo lắng cho mẹ cô cùng nỗi tức giận chưa nguôi ngoai hối thúc, cô vung tay hất mạnh khiến chiếc hộp rơi xuống sàn ô tô và bật tung nắp, một đôi giày nữ thuộc nhãn hiệu cao cấp được giấu bên trong. Ánh nhìn Thủy dừng lại, nhịp tim rơi thõm. Nhìn ánh mắt Vinh, cô thấy lồng ngực hơi nhói lên:
- Anh....
Vinh cúi xuống nhặt lại đôi giày, một đang vẻ khiêm nhường nhất trước giờ Thủy từng thấy. Giọng Vinh trầm lại, bớt lạnh hơn:
- Không có gì, chỉ là chiều nay vô tình thấy vậy nên... Cô là phụ nữ, ngay đến một đôi giày ra trò còn khôg có, sao mà được.
Thủy thấy cổ họng mình nghèn nghẹn. Không phải vì hành động của Vinh mà vì câu nói của anh đã vô tình đụng đến cái nỗi niềm riêng của Thủy. Thủy cũng như nhiều cô gái khác, cũng trẻ, cũng muốn nay đầm này, mai váy nọ hay tung tăng shopping mà khôg phải lo nghĩ nhiều. Vậy mà những thứ đó chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của cô. Cuộc sống của cô là công việc, là một gia đình hai người phụ thuộc cần lo lắng, là quỹ thời gian hạn hẹp phải xoay xở, là tháng lương phải tính toán chi li. Mẹ cô ốm đau liên miên và mất sức lao động từ lâu, đứa em trai còn đang độ học hành. Thủy thương em, thương mẹ, thương cả bản thân mình. Và bất chấp sự có mặt của Vinh, Thủy khóc để những áp lực đè nén rửa trôi theo nước mắt. Nước mắt phụ nữ, bất kể cô ấy có như thế nào cũng đều khiến đàn ông bối rối. Huống hồ với Vinh, Thủy gây một ấn tượng vô cùng mạnh mẽ. Những mẩu đối thoại ngắn nghỉ chỉ chực nói đến câu thứ ba là cãi vã cứ như ghi âm rõ ràng trong trí nhớ Vinh. Những mảng màu của hiện tại mấy tháng nay từ ngày Thủy đến công ti xô lệch rất mạnh trong tâm trí mà vẫn cư nguyên vẹn không hề rơi vỡ, Vinh vẫn nhớ như in. Anh nói nốt câu ban nãy rồi chìa chiếc hộp về phía Thủy :
- Cái này của cô. Không phải quà, tôi cho vay đấy.
Thủy vẫn yên lặng nhưng cô đã ngừng khóc, những ngón tay khe khẽ mân mê trên chiếc hộp đựng màu xám bạc. Bất giác nhớ ra điều gì, cô hốt hoảng ngó đồng hồ:
- Quá giờ mười lăm phút rồi, thưa sếp!
Vinh bật cười vì câu nói của Thuỷ, nàng nhân viên mẫn cán vẫn luôn là nàng nhân viên mẫn cán, luôn nguyên tắc và trách nhiệm với công việc, rất hợp với ý anh. Vinh ho húng hắng rồi cất tiếng:
- Buổi hẹn gặp hủy rồi. Xin lỗi Thủy. Đọc địa chỉ đi, tôi đưa Thủy về.
- ...
- Tôi bảo em đọc địa chỉ đi! - Vinh ra lệnh.
- À...ngõ 32 phố...
***
Tôi nhận ra mình thích Thủy ngay từ buổi phỏng vấn đầu tiên và cũng không thể phủ nhận rằng, tôi nhận em vào phòng sáng tạo là có chút cảm tính cá nhân - một ngoại lệ chưa từng xuất hiện trong những việc tôi làm trước giờ. Thủy dạn dĩ, có năng lực nhưng không tự tin thái quá. Ngày đầu tiên em vào làm, tôi đã quan tâm đặc biệt đến phòng sáng tạo và không thể nào giấu nổi một tia cười thú vị khi nhìn vào. Phòng sáng tạo toàn là nữ, nổi tiếng lắm mỹ nhân, cô nào cô nấy đều điệu đà và không hề đơn giản nhưng nhìn vào Thủy , tôi nhận ra một mảng đối lập hoàn toàn với mười hai nhân viên còn lại. Thủy không mặc váy, áo quần đơn giản, không trang điểm, không đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, không giao tiếp cầu kì, không năng lực xuất sắc nhưng thu hút tôi một cách xuất sắc. Lạ! Nói đúng ra, Thủy chẳng phải hình mẫu của tôi nhưng từ khi gặp em, tôi đã nhìn thấy trong tưởng tượng một tương lai xa vời vợi. Thủy không biết tôi là hàng xóm nhà em vì rất ít khi tôi về ở tại căn hộ ngõ 32 cạnh nhà. Thi thoảng về thăm bố mẹ, tôi bắt gặp Thủy ngồi trong...quán nhậu ở khu chợ gần nhà, ăn uống và nói cười vui vẻ với vài ba bà chị thân thiết, tôi đoán vậy. Tôi không bị choáng ngay mà âm thầm tìm hiểu. Nhưng có một lần ghé đúng quán đó, ngồi chưa ấm chỗ, mặt tôi đã biến sắc khi nếm thử vài "món tủ" của quán mà phục vụ mang ra. Bước ra khỏi quán, tôi bật cười chính bản thân mình.
Tôi muốn hiểu Thủy nhưng khó quá. Thế giới của hai chúng tôi hơi khác xa nhau. Thủy lúc nào cũng vội vàng, dường như ngoài làm việc ở công ti, em còn quá nhiều thứ phải lo lắng đến. Một đôi lần vờ vĩnh hỏi mẹ, vặn vọ tôi mãi mẹ mới bảo có vài lần hỏi thăm thì biết nhà bên có ba mẹ con sống với nhau. Bà mẹ bị tai nạn nên nằm liệt từ lâu. Cậu con trai đang đi học thường có ở nhà. Cô con gái đã đi làm và suốt ngày hầu như không thấy mặt. Thì ra Thủy có cả một gia đình phải lo lắng với đồng lương ít ỏi. Tôi đã hiểu vì sao cái hôm tôi cố tình hẹn Thủy lại chỉ để tặng em đôi giày với một lí do hơi ngớ ngẩn, em bực bội phát cáu.
Tôi không giỏi bày tỏ quan tâm người khác, nhất lại trước mặt Thủy nên cứ lần nào tôi muốn quan tâm em là y như rằng chúng tôi cãi vã. Có lẽ sau mỗi lần như vậy, em ghét tôi thêm một chút còn tôi, thêm một lần bất lực trước bức rèm giăng kín vào thế giới của em.
Thủy không phải một cô gái cao ngạo nhưng trước mặt tôi, em luôn lạnh lùng và dửng dưng phát ghét. Em không giống hầu hết nhân viên trong công ti, khép nép và rất mực tôn trọng tôi. Trái lại em rất hay cãi bướng và cáu kình với tôi. Tôi không hiểu tại sao mình chịu đựng, nhún nhường hoặc cãi qua, cãi lại mà thấy lòng vui vui. Có lẽ bởi tôi không chỉ thích mà đã thực sự yêu em rồi. Nhưng làm sao chạm tay vào thế giới của em khi mà cứ mỗi lần tôi mon men lại gần, em lại đưa chân đá tôi ra thật xa mà không hề thương tiếc.
Thủy vốn không phải một cô gái dịu dàng chính hiệu nên tôi cũng không thể cư xử với em theo cái lối dùng vòng tay rộng để chở che hết thảy được. Vậy nhưng tôi không hiểu nổi vì sao bản thân cứ biến những lời quan tâm muốn nói ra thành những câu trêu chọc để em phải tức giận. Tôi đâu có muốn lạnh lùng gọi em là nhân viên số 13, cũng không muốn giễu em là con vịt hậu đậu, chỉ tại cái thói ương ngạnh của em cứ chặn lại trong tôi một lời quan tâm dịu dàng hay là một câu nói với em, xem thực sự trong lòng, chúng tôi là gì của nhau.
***
Từ sau buổi chở Thủy về nhà hôm ấy, những trò đùa của Vinh bớt tính chọc ghẹo hơn. Anh không còn cố tình xử ép Thủy trong những nhiệm vụ được giao ở công ti, không còn "quan tâm" cô theo cái lối đầy "bạo lực" nữa. Có lần tan ca muộn, cả công ti chỉ còn mỗi Thủy chờ nán lại. Thì ra trời mưa to, cô không mang theo áo mưa. Mọi thứ ràng buộc không cho Thủy quyền ốm đau trong giai đoạn này, cô đấu tranh để không đội mưa về nhà. Vinh khoan thai bước lại, bật ô ra rồi cố tình bước như không nhìn thấy cô. Được vài bước, Vinh đi giật lùi về phía Thuỷ và cười thách thức:
- Đi nhờ không?
- Không thèm! - Thủy vênh mặt và đáp trả liền. Nhanh như cắt, Vinh giúi chiếc ô vào tay Thủy rồi quay ngoắt về phía Văn phòng:
- Về đi! Đêm nay tôi ở lại công ti có việc.
Thủy ngẩn người rồi tủm tỉm nhìn bóng Vinh đi khuất vào lối hành lang dài nhoà ánh đèn sáng rực.
Mấy sáng liền sau đó, sáng nào Thủy cũng thấy một phần ăn sáng đặt sẵn ở chỗ ngồi của mình trong văn phòng, không có lời nhắn để lại, cô nghĩ ai đó để nhầm nên hữu ý đẩy phần ăn sáng về phía mỹ nhân số 9 - người mà không ngày nào không nhận được quà, không hề có thắc mắc gì nảy sinh. Gần một tuần như thế, đến sáng ngày thứ Sáu, mẩu giấy gắn trên phần ăn sáng ghi rõ tên cô: "Gửi Hoàng Thanh Thuỷ - nhân viên phòng sáng tạo". Thuỷ vẫn ơ hờ, để trả lại với lời nhắn tương tự: " Ai vậy? Tôi không thích người ẩn danh. Phần ăn sáng thay đổi vẫn được gửi vào những buổi sáng kế tiếp, cách xưng hô đã hơi đổi khác: "Gửi nhân viên số 13. Tôi biết cô chưa ăn sáng, ăn đi, mệnh lệnh đấy!". Người giấu mặt gọi cô là nhân viên số 13 sao? Thuỷ bất chợt nghĩ đến Vinh nhưng cô hốt hoảng xua đuổi ngay suy luận đó. Trời! Cô than mình nghĩ cái gì vậy? Sao là Vinh được? Những quan tâm theo kiểu tình nhân này. "Mình điên rồi" - Thuỷ tự nhủ, không muốn thắc mắc thêm về chủ nhân của những phần ăn sáng đó.
Buổi trưa ở văn phòng là quãng thời gian Thuỷ thích nhất. Cô hay La cà ở chỗ uống cafe với một vài mẩu truyện cũ kĩ. Nơi đó thường không có ai vào buổi trưa vì mọi người hoặc tranh thủ nghỉ ngơi, hoặc ngồi tán dóc. Thuỷ chẳng cùng thế giới với 12 cô nhân viên phòng sáng tạo dù ngày thường cô cư xử hoà nhã và được mọi người quý mến. Cô càng không thuộc về thế giới của Vinh - vị sếp oan gia suốt ngày trêu trọc cô. Không hiểu sao dạo này Thuỷ hay nghĩ đến Vinh với những ý nghĩ vu vơ nhất. Có những điều đã trở nên quen thuộc mà dù nó có làm con người ta thoải mái hay không thì họ cũng một phần lệ thuộc vào nó để khi thiếu đi rồi, lại thấy mình trống vắng mà không thể hiểu những trống vắng đó từ đâu ra. Với Thuỷ, Vinh và cả những trêu trọc của Vinh thuộc dạng như thế. Gần một tuần, Anh không ghé phòng sáng tạo, không trêu trọc cô lúc tan ca, Thuỷ bắt đầu thấy nhịp điệu tẻ ngắt ở văn phòng và thực sự nhận ra vị trí của Vinh, cô thấy mình đau đau. Sao lại đến nước này chứ? - Thuỷ tự hỏi mình như thế. Lẽ ra Vinh đừng tặng cô độ giày đó, đừng nhường ô cho cô, đừng có suốt ngày đụng mặt rồi trêu chọc cô để cô lệ thuộc quá nhiều vào sự có mặt của Anh trong cuộc sống của mình. Cuộc sống của cô và Vinh khác xa nhau và cách nhau bởi hai lớp cửa rất dày, cô không thể chạm vào thế giới của Vinh cũng như Anh, có lẽ không đủ can đảm để dạo chơi trong thế giới của cô.
Trưa nay Thuỷ cũng đến phòng uống cafe nhưng chỗ ngồi quen thuộc đã bị Vinh chiếm mất. Thuỷ tiến lại lấy cafe vừa kịp lúc điện thoại của cô đổ chuông tin nhắn. Cô không mở vội, Thuỷ vẫn giữ thói quen chậm rãi với những tin nhắn đến vào giờ này. Cô lấy cafe rồi ngồi chỗ đối diện Vinh trên chiếc bàn cách điệu duy nhất trong phòng, Vinh hỏi cô gần như ngay lập tức:
- Cô không đọc tin nhắn à?
- Sao Anh biết? - Thuỷ ngạc nhiên.
- Cứ mở đi! - Vinh hất hàm.
Thuỷ mở điện thoại, càu nhàu khi không thấy tên người gửi thì nghe Vinh quát:
- Cô còn không lưu số của tôi sao?
Thuỷ hết nhìn Vinh lại nhìn màn hình điện thoại, dòng tin ngắn cụt lủn nhưng cô cảm thấy những xúc cảm rất khác sau lớp ngôn từ không bộc lộ quá nhiều kia: "Sao cô không ăn sáng, mấy ngày liền tôi gửi đó".
Nhận ra điều gì, Thuỷ ngạc nhiên hơn nữa:
- Là anh sao? Mấy phần ăn sáng đó?
Vinh nhìn Thuỷ, cái nhìn tĩnh lặng nhưng đôi mắt anh như hai đốm lửa sẵn sàng thiêu cháy tất cả. Thuỷ có thể cảm nhận được sức nóng từ bàn tay Vinh đang rần rật áp sát má mình:
- Em...Này, tôi đang tỏ tình với em đấy!
Ánh nhìn Thuỷ rơi thõm vào khoảng không thinh lặng. Một giọt nước mắt rơi khẽ khàng làm nhoà ướt rèm mi cong vút. Thuỷ gỡ tay Vinh đang gạt nước mắt trên má mình và khe khẽ lắc đầu:
- Không phải...chúng ta...không thể nào đâu.
***
Thuỷ nghỉ việc ngay sau khi hợp đồng chấm dứt. Cô không nhận lời đề nghị kí hợp đồng tiếp theo của trưởng phòng vì biểu hiện tốt trong thời gian thử việc tận Sáu tháng. Cô nghĩ mình nên chấm dứt, càng nhanh càng tốt với Vinh, với những ý nghĩ màu hồng có đôi lần thoáng vụt qua trong trí óc. Rõ ràng là cô đã yêu nhưng không đủ can đảm kéo Vinh về phía mình.
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet