Những năm tháng mình yêu nhau, bắt đầu từ mùa thu, những bước chân chẳng bao giờ lỗi nhịp. Cái nắm tay chặt năm ấy, nụ hôn năm ấy, vòng tay ôm phía sau năm ấy...tất cả bởi anh cần có em!
Năm tháng mình còn trẻ, tình yêu cũng còn trẻ. Nồng nhiệt và rực rỡ! Chúng ta muốn gặp nhau hàng giờ, hàng ngày, hàng tuần...Chỉ cần phút chốc thấy khuôn mặt yêu thương ấy, thấy hồi hộp và xao xuyến lạ thường...
Niềm tin phải được tạo dựng theo năm tháng. Nó không thể là những lời nói suông, mà phải là hành động. Bao giờ anh cũng âm thầm dành điều ngọt ngào nhất cho em.Sau lời trách móc, giọng nói khô khan là những viên thuốc cảm, bát phở nóng, anh vội mang đến lúc đêm khuya.
Tuổi trẻ của đàn ông, họ không thích vào bếp nấu nướng. Đàn ông có nhiều ước mơ và hoài bão to lớn. Anh cũng nhiều khát vọng, muốn vươn xa và khẳng định. Nhưng mỗi cuối tuần anh vụng về lúi húi vào bếp. Chỉ đơn giản hai món nhưng thơm ngon hơn hết các món nhà hàng em từng nếm. Nó là vị ngon của hạnh phúc!
Đông, gió lạnh tê cóng đôi tay em, anh nắm chặt và thổi hơi ấm vào đó. Trò chơi mùa đông quẩn quanh trong hơi thở khói, như làn thuốc nhè nhẹ loãng tan nhanh. Mùa đông chỉ lạnh khi lòng người buốt giá. Cô đơn trở thành nỗi ám ảnh. Bước xuống phố với trăm chiếc áo, không ấm bằng vòng tay anh khẽ xiết em vào lòng.
Những ngày đẹp trời năm ấy, mình cùng dạo bước trên con đường dọc hàng cây xanh. Nắng vắt trong và gió tung bay vệt lá. Anh và em lặng lẽ, đôi lúc ánh nhìn khẽ chạm nhau. Hai tâm hồn đồng điệu!
50 năm về sau, cũng nhịp bước chân ấy, chỉ hơi chậm chút thôi, tại anh, em đã già. Năm tháng mình già, tình yêu cũng già. Nó sâu đậm, nồng nàn, tha thiết. Nó là tình nghĩa hàng chục năm vợ chồng gắn bó. Không bất ngờ và lãng mạn, chỉ là bàn tay thô ráp anh khẽ vuốt mái tóc bạc của em. Anh nói: Để tôi chải tóc cho mình nhé!...Đó là hạnh phúc thân thương và thiêng liêng nhất. Không gian ấy chỉ có anh và em! Cần e...Mãi mãi...
Dương Cầm -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet