Nội dung
Uớc anh đừng có thăng quan

Giọng Sơn quát lớn pha lẫn hơi men nồng nặc khắp cả gian phòng. Giang cũng chẳng màng trả lời vì chuyện này cứ như cơm bữa kể từ ngày anh được đề bạt lên làm phó phòng kinh doanh.

Ngỡ tưởng khi chồng được chút công danh rồi thăng quan tiến chức thì cuộc sống sẽ có điều kiện tốt, hạnh phúc và ấm êm hơn. Ai dè, từ ngày Sơn có chút chức quyền thay cho cái chân nhân viên quèn như trước thì anh lại thích lên giọng hách dịch, dọa nạt và hắt hủi vợ con.

Uớc anh đừng có thăng quan
Ảnh minh họa

Giang ước cuộc sống vợ chồng cô như lúc trước. Dù Sơn chỉ là anh nhân viên lương ba cọc ba đồng, chị làm nhân viên bán thuốc Tây. Tuy gia đình không khá giả nhưng lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc khiến nhiều người ao ước. Lúc ấy, Sơn quan tâm và yêu thương vợ con hết lòng còn bây giờ thì khác, khi anh lúc nào cũng dương dương tự đắc lên mặt giáo dục và coi thường vợ con, cha mẹ.

Những bữa cơm gia đình lúc nào cũng chỉ có một mẹ một con nhìn nhau ăn rồi buồn bã trong im lặng. Giang nhìn cu Sun rồi cười nhạt trên miệng khi nghĩ lại ngày xưa Sơn lúc nào cũng tíu tít cười đùa với con trai. Còn giờ đây, anh  hết đi làm về thì lại la cà quán xá, bỏ bê con nhỏ.

Mấy hôm nay nó sốt cao mà Sơn cũng chẳng màng quan tâm. Vậy mà khi Giang nhỏ nhẹ nhắc nhở chồng thì anh lại nặng giọng: “Cô làm ở tiệm thuốc Tây mà để con sốt kéo dài thì lỗi của ai? Cô tưởng tôi đi làm sung sướng lắm hay sao? Muốn về nhà nghỉ ngơi một tí là lên giọng dạy đời thằng này”.

Giang nhớ có lần, Sơn kéo mấy người công ty đến nhà tụ tập mà không báo trước. Giang chạy đôn chạy đáo để bày mâm cơm tiếp bạn anh. Vì không được chuẩn bị trước nên trên bàn chỉ có vài món đạm bạc nhưng vì Giang nấu ngon nên ai cũng tấm tắc khen cô khéo tay và ăn ngon miệng.

Nhưng khi bạn bè về hết, Sơn lại nổi giận đùng đùng trách Giang vô cớ: “Có một bữa cơm mà cũng làm không xong. Thằng này làm phó phòng chứ có phải là công nhân hút hầm cầu đâu mà nấu nướng kiểu đó? Thế này thì mọi người khinh tôi cô hiểu chưa?”. Khi Giang lên tiếng giải thích vì sự vội vàng do anh không báo trước nên không kịp chuẩn bị thì Sơn lại mắng cô tới tấp: “Tiền tôi đưa cho cô không thiếu một đồng, cô tiếc gì mà không mua đồ chất đầy tủ lạnh hả? Cô phải biết liệu thời mà xử lý chứ! Cô thấy không, tôi cũng phải tùy cơ ứng phó thông minh mới lên được như ngày hôm nay đấy. Vậy mà cô làm tôi nhục không chịu được. Cô có sướng mà không biết hưởng!”. Giang im lặng mặc cho Sơn dè bỉu và xỉa xói mình. Lỗi hôm nay đâu phải do cô gây ra vậy mà anh cũng lên tiếng nặng nhẹ với cô được.

Giang thấy tủi thân vô cùng! Đành rằng cô là kẻ ăn bám, chầu chực từng đồng ở chồng thì mặc anh cứ trách mắng. Chứ đằng này, cô cũng có công việc đàng hoàng có thể nuôi sống con nhỏ chứ có phụ thuộc vào anh đâu mà anh lại buông lời mắng mỏ. Đã thế anh lại còn đem chức tước ra hù dọa cô. Lúc ấy, Giang chỉ ước rằng chồng mình đừng thăng quan tiến chức làm gì để cô phải chịu đựng tất cả những điều này.

Đối với Giang thì cô sẵn sàng cam chịu và chấp nhận cho chồng muốn tác oai tác quái thích làm gì thì làm. Nhưng đối với bố mẹ đẻ của Sơn, anh cũng lên mặt hống hách và ngược đãi không còn một chút tình người.

Có lần hai vợ chồng về thăm bố mẹ chồng ở quê, bố chồng Giang ngỏ ý muốn vay tiền hai vợ chồng để sửa lại gian bếp. Giang vui vẻ đồng ý còn Sơn lại lên giọng trách mắng ông bà: “Bố mẹ già rồi, ở được bao lâu nữa mà xây với dựng. Lương hưu đã không có thì an phận một chút. Tiền bọn con kiếm được có phải là hàng mã đâu...”. Bố chồng Giang nghe xong liền nổi giận đùng đùng đuổi Sơn ra khỏi nhà vì tội bất hiếu. Giang cúi đầu xin lỗi rồi cũng phải muối mặt đi theo chồng. Giang không thể hiểu nổi trong đầu óc Sơn nghĩ gì mà đến bố mẹ đẻ của anh mà anh cũng đối xử như vậy.

Nhiều khi tủi thân, Giang đem chuyện buồn trong lòng kể với mẹ ruột. Ai dè, bố mẹ cô liền tức giận gọi điện mắng sa sả vào mặt Sơn làm cho anh tức giận. Sơn về nhà hất tung bát chén trong bếp và ném luôn cái bình hoa vào chiếc ti vi mới mua làm vỡ tung tóe. Giang vội vàng đến nhặt mảnh thủy tinh thì vô tình làm đứt tay. Sơn lại có cớ trách mắng Giang thậm tệ: “Đáng đời cho cô khi cứ có chuyện gì cũng đi toe toe kể với nhà mẹ đẻ. Thằng này làm phó phòng chứ không phải là tội phạm đâu mà suốt ngày chất vấn hiểu không?”.

Giang chạy đến ôm cu Sun vào lòng vì cảnh tượng đập vỡ đồ làm nó đứng nép trong góc tường ngồi khóc. Giang không ngờ, chỉ mới một thời gian được thăng quan tiến chức lại làm cho con người Sơn thay đổi đến như vậy. Ngày xưa yên ấm và hạnh phúc bên gia đình với người chồng hết lòng yêu thương vợ con nay còn đâu?
 Theo Thanh Hương / Trí Thức Trẻ

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Cùng chuyên mục

Cô gái đơn độc như em.....

Cô gái đơn độc như em..... Một cô gái đơn độc như em. Ngoài bản thân mình ra, chả có gì cả... Câu nói này em đã được đọc ở đâu đó, đọc đi,...

Xem thêm  

Tết này anh có về không?

Tết này anh có về không? Bỏ lại đi anh, bỏ lại bao nỗi cơ cực nơi thành thị, bỏ lại bao ngày đêm làm quần quần kiếm từng đồng, con người anh...

Xem thêm  

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm