Nội dung truyện cổ tích những bông hoa của cô bé Iđa
Cô bé Iđa lẩm bẩm:
– Những bông hoa tội nghiệp của mình héo tiệt cả rồi. Mới tối qua còn đẹp là thế mà hôm nay đã tàn! Tại sao thế, anh nhỉ? – Em cất tiếng hỏi một anh sinh viên, người bạn lớn tuổi của em, đang ngổi trên một chiếc trường kỷ nghe em nói.
Anh sinh viên biết nhiều chuyện hay và và đang cắt bìa cứng thành những hình ngộ nghĩnh: nào là quả tim, bên trên có các bà tí hon đang nhảy múa, nào là hoa, nào là lâu đài nguy nga có cửa sổ mở ra mở vào được.
– Tại sao hoa của em hôm nay có vẻ buồn rầu ủ rũ ư? Là vì đêm qua chúng đi khiêu vũ chứ sao!
– Hoa thì nhảy làm sao được hở anh?
– Có chứ! Đến lúc tối mịt, khi chúng ta ngủ, chúng vui chơi, nối thành vòng tròn, nhảy múa với nhau. Hầu như đêm nào chúng cũng có dạ hội khiêu vũ, em ạ!
– Ở đấy họ có cho trẻ con vào không anh?
– Có. Cả hoa cúc và linh lan nữa.
– Hoa nhảy ở chỗ nào cơ?
– Em có đến trước cửa lâu đài nghỉ mát mùa hè của nhà vua, nơi có một khi vườn to trồng vô vàn hoa, bao giờ chưa? Chắc em đã trông thấy những con thiên nga bơi lại gần em khi em vứt bánh mì cho chúng chứ? Đấy, dạ hội khiêu vũ tổ chức ở chỗ ấy đấy!
– Hôm qua em có đi cùng với mẹ em vào khu vườn ấy, nhưng chả có cái cây nào còn lá, hoa cũng không. Chúng đi đâu hả anh? Hồi hè, em thấy bao nhiêu là hoa cơ mà!
– Chúng ở trong lâu đài chứ ở đâu? Em phải biết: hễ vua và triều đình trở về kinh đô thì các hoa liền vui vẻ chạy từ vườn vào lâu đài ngay.
Chà! Giá em được nhìn thấy chúng nhỉ? Hai bông hồng đẹp nhất ngồi trên ngai vàng và trở thành vua và hoàng hậu.
Thược dược đứng sang một bên rồi vái lạy: chúng là thị thần. Rồi tất cả các hoa đẹp nhất cùng kéo nhau đến và cuộc dạ hội khiêu vũ bắt đầu. Những bông hoa viôlet tím xanh tượng trưng cho những lính thủy trẻ tuổi. Chúng nhảy với những bông dạ hương lan và kỵ phù lam mà chúng gọi là tiểu thư! Các bông uất kim hương và bách hợp đỏ to tướng là những bà già đứng coi sóc cho mọi người nhảy đứng đắn và mọi việc đâu vào đấy.
Bé Iđa hỏi:
– Nhưng các hoa đến nhảy trong lâu đài của vua mà không ai nói gì hả anh?
– Chẳng ai biết gì. Trong những đêm hè, có người quản lý già vẫn đến lâu đài tuần tra đấy. Ông ta đeo một chùm chìa khoá lớn, nhưng các bông hoa vừa nghe thấy tiếng chìa khoá va nhau loẻng xoẻng, chúng liền im lặng trốn sau bức rèm và chỉ thò đầu ra thôi.
“Hình như có mùi hoa thơm đâu đây thì phải?” Cụ quản lý già nói thế, nhưng không thể trông thấy hoa.
– Vui quá! Iđa vừa nói vừa vỗ tay. Nhưng còn em, em có nhìn thấy hoa được không?
– Có chứ. Chỉ cần nhìn qua cửa kính là sẽ thấy hoa. Hôm nay anh cũng đã làm như vậy. Anh đã trông thấy một bông hoa thủy tiên vàng đứng vươn vai trên một cái ghế bành. Đó là một cung nữ.
– Thế các hoa có ra ngoài vườn bách thảo được không? Chúng có đi nổi quãng đường dài như vậy được không anh?
– Nhất định là được chứ. Hoa muốn bay cũng được nữa là. Em không nhìn thấy các chim mùa hè, lông đỏ, lông vàng và lông trắng ư? Chúng giống như hoa, vì trước kia chúng là hoa đấy.
Chỉ khác ở chỗ chúng là những bông hoa đã bay rời khỏi cọng, cánh hoa vẫy vùng như thể cánh chim. Nếu chúng ngoan ngoãn, chúng sẽ được phép bay cả ban ngày và không phải quay trở lại sống lặng lẽ trên các cọng nữa.
Cuối cùng, các cánh hoa cứ thế trở thành những cánh chim thật. Chắc em cũng đã nhìn thấy rồi chứ? Vả lại, rất có thể là các bông hoa trong vườn bách thảo chưa bao giờ vào lâu đài của nhà vua và không biết trong ấy người ta vui chơi đến thế lúc đêm khuya.
Bây giờ anh bảo em cái này: có cách trêu một vố cho ông giáo sư thực vật học, nhà ở gần đấy (em biết ông ấy chứ?). Khi vào đến vườn, em sẽ mách cho một bông hoa biết là có dạ hội khiêu vũ trong lâu đài. Nó sẽ kể lại với các hoa khác và tất cả sẽ đi dự. Lúc ấy, nếu giáo sư vào vườn bách thảo thì sẽ không thấy một bông hoa nào nữa và cũng không thể biết chúng đã đi đâu.
– Nhưng hoa chuyện trò với nhau làm sao được? Chúng biết nói hả anh?
Anh sinh viên nói:
– Không, chúng không biết nói hẳn hoi đâu, nhưng chúng ra hiệu cho nhau. Em không bao giờ thấy khi có gió, các hoa vẫn cúi chào và nghiêng nghiêng những đài hoa màu xanh của chúng hay sao? Đối với chúng, đó là một thứ ngôn ngữ dễ hiểu chẳng kém gì chúng ta nói với nhau.
Ảnh minh họa.
Bé Iđa hỏi:
– Thế chúng ra hiệu với nhau như thế, ông giáo sư có hiểu được không?
– Hiểu quá đi chứ. Có một buổi sáng ông ta xuống vườn và thấy một cây tầm ma lớn đang lấy lá ra hiệu bảo một bông hoa cẩm chướng bé, màu đỏ, như thế này: “Cô xinh lắm, tôi yêu cô tha thiết”. Giáo sư tức giận bèn đánh vào lá cây tầm ma, tức là đánh vào ngón tay tầm ma, nhưng đâm ngay phải gai, phồng cả tay và từ dạo ấy trở đi ông ta không bao giờ dám đụng đến một cây tầm ma nào nữa.
– Buồn cười quá nhỉ! Cô bé Iđa vừa nói vừa cười.
– Ai lại đem những chuyện như thế nhồi vào óc trẻ con bao giờ!
Ông hội thẩm, tính hay gắt gỏng, vừa đến chơi, ngồi vào ghế trường kỷ mà nói như vậy.
Ông ta không ưa anh sinh viên và mắng anh ta luôn vì cái tội cắt những hình thù ngộ nghĩnh: khi thì cắt một người lủng lẳng trên giá treo cổ, tay cầm một quả tim, ý giả là một tên ăn trộm tim; khi thì cắt một mụ phù thuỷ già đang cưỡi một con ngựa bằng cán chổi và công kênh anh chồng trên mũi.
Ông hội thẩm không chịu được cái trò trẻ con ấy và đã thêm một lần nữa:
– Ai lại đem những chuyện như thế nhồi vào óc trẻ con bao giờ!
Nhưng cô bé Iđa thấy chuyện anh sinh viên kể về hoa ấy rất thú vị. Lúc nào em cũng nghĩ đến chuyện ấy và tin là các bông hoa của em rũ đầu xuống như thế là dĩ nhiên, vì đã nhảy suốt đêm, do đó đâm ra ốm.
Em cầm hoa lên và đến thăm các đồ chơi khác đặt trên cái bàn xinh xắn. Ngăn kéo đầy những đồ chơi. Trong cái giường búp bê, con Xôphi của em đang ngủ.Iđa bảo:
– Xôphi dậy đi! Đêm nay chịu khó ngủ trong ngăn kéo nhé! Những bông hoa tội nghiệp này đang ốm. Có lẽ được nằm giường này chúng sẽ đỡ chăng?
Iđa nhấc búp bê lên. Nó bĩu môi giận dỗi, chẳng nói, chẳng rằng. Nó cáu vì không được nằm giường. Iđa đặt hoa nằm lên giường, đắp chăn cho chúng rồi dỗ chúng nằm im để em còn đi pha nước chè cho chúng.
Đến mai chúng sẽ khỏi và có thể dậy được. Rồi em kéo màn che chiếc giường nhỏ để nắng khỏi làm chói mắt chúng. Suốt cả buổi tối, Iđa không thể không nghĩ đến câu chuyện anh sinh viên đã kể cho em nghe. Em phải ghé mắt qua rèm cửa sổ nhìn những bông hoa xinh đẹp của mẹ em để ở đấy rồi mới đi ngủ được.
Em bảo chúng:
– Mình biết lắm, đêm nay các cậu sẽ đi dự hội khiêu vũ!
Các hoa làm như không hiểu gì và không động đậy một chiếc lá nào cả, nhưng Iđa không lạ gì vì em biết tỏng ra rồi. Lên giường nằm mà em vẫn mơ ước hồi lâu: giá được xem các bông hoa kiều diễm khiêu vũ trong lâu đài của nhà vua thì thích phải biết! Em tự hỏi: “Các hoa của ta đã có đi dự hội thật không nhỉ?”.
Nhưng rồi em cũng ngủ thiếp đi.
Nửa đêm em bỗng bừng tỉnh giấc. Em vừa mơ thấy anh sinh viên và các bông hoa. Ông hội thẩm đang quở trách anh sinh viên là đã nhồi cho cô bé những ý nghĩ dở hơi. Căn phòng của Iđa im lặng như tờ. Ngọn đèn đêm leo lét trên mặt bàn, bố và mẹ đang ngủ.
Em tự hỏi:
– Các bông hoa của ta có còn nằm trên giường của Xôphi không nhỉ? Phải xem xem mới được.
Em nhổm dậy và nhìn qua cửa buồng vẫn đang hé mở. Em lắng tai và hình như nghe tiếng đàn dương cầm vẳng ra từ phòng bên, tiếng đàn rất hay, em chưa từng nghe thấy tiếng đàn nào hay bằng.
– Chắc hẳn các hoa đang khiêu vũ! Trời! Phải đi xem mới được!
Em không dám động đậy, sợ làm mất giấc ngủ của bố mẹ.
– Chỉ ước gì các hoa đến đây!
Nhưng các hoa không muốn đến. Âm nhạc vẫn tiếp tục, Iđa không cầm lòng nổi nữa. Em tuồn ra khỏi giường, nhẹ nhàng buớc đến tận cửa và nhìn vào phòng bên cạnh. Ôi chao! Em được xem thích quá!
Trong ấy không có đèn ngủ, nhưng ánh trăng chiếu qua cửa sổ sáng vằng vặc như ban ngày.
Dạ hương lan và uất kim hương xếp thành hai hàng trên sân nhà; trên cửa sổ chỉ còn chậu hoa trống không. Các hoa đang nhảy vòng tròn giữa phòng, bông nọ nắm lấy những lá xanh dài của bông kia. Một bông bách hợp vàng đang chơi dương cầm. Chắc bé Iđa đã trông thấy nó trong vụ hè vừa rồi, em còn nhớ rõ ràng câu anh sinh viên nói về nó: “Kìa, nom cứ như cô Lin ấy!”
Lúc ấy mọi người đều cười, nhưng giờ đây Iđa cũng cảm thấy bông hoa to màu vàng ấy trông giống cô Lin thật.
Tư thế chơi đàn của hoa chẳng khác gì cô thiếu nữ ấy. Khuôn mặt trái xoan cũng nghiêng bên này nghiêng bên nọ và cái đầu cũng gật gật đánh nhịp.
Không ai trông thấy Iđa. Một bông hoa kỵ phù lam dài từ mặt bàn để đồi chơi đi đến chỗ giường búp bê, vén tấm rèm che các bông hoa ốm lên.
Chúng liền đứng dậy ngay lập tức và ra hiệu muốn nhảy với các hoa khác. Chúng thích nhảy quá trông không còn vẻ gì là ốm yếu nữa.
Bỗng nhiên hình như có cái gì rơi từ trên bàn xuống. Đó là những “que lễ Mùa chay” vừa mới nhảy xuống đất. Chúng cũng tự coi là hoa như ai.
Trên đầu mỗi que có buộc một con búp bê nhỏ bằng sáp, đầu đội một chiếc mũ rộng bè ra, giống hệt như mũ ông hội thẩm. Các que nhảy giữa đám hoa bằng ba cái cẳng đỏ của chúng.
Chúng làm ồn cả lên, vì chúng nhảy điệu Maduyêcka [1]. Các hoa khác không biết nhảy điệu ấy, vì hoa nhẹ quá, không dậm nhịp chân được.
Con búp bê bằng sáp vươn mình lên, quay trên các bông hoa giấy cài ở thắt lưng. Nó kêu:
– Ai lại đem những cái dại dột như thế dạy cho trẻ con bao giờ!
Lúc ấy, nom nó giống hệt ông hội thẩm với chiếc mũ bè bè của ông, cũng đỏ mặt và tức giận như ông ta. Các bông hoa giấy đập vào chân nó. Nó bèn thôi nhảy và lại trở thành con búp bê như cũ.
Dáng điệu con búp bê lúc ấy ngộ nghĩnh đến nỗi bé Iđa cứ cười rũ ra. Mỗi khi con búp bê nhảy, ông hội thẩm cứ phải nhảy theo, muốn làm ra vẻ người nhớn hay trẻ con cũng cứ phải nhảy.
Các hoa phải xin giùm cho ông, nhất là những bông hoa đã nằm trên giường búp bê. Các que búp bê cũng ngả lòng.
Vừa lúc đó, từ ngăn kéo đựng con búp bê Xôphi của Iđa và các đồ chơi khác phát ra một tiếng động to. Con rối máy lưng gù bụng phệ cúi xuống cạnh bàn, bò sát đất đến mở ngăn kéo.
Xôphi chui đầu ra ngoài, nhìn quanh và nói:
– Ơ kìa! Có khiêu vũ làm sao lại không ai báo cho tôi biết trước thế?
Chú rối máy lưng gù bụng phệ hỏi luôn:
– Cô có muốn nhảy với tôi không ?
– Thế à! Nom bộ dạng anh thật đúng là vũ nữ đấy! Xôphi vừa trả lời vừa quay ngoắt đi.
Nó ngồi xuống, nghĩ bụng thế nào chả có một đoá hoa đến mời nhảy.
Chẳng hoa nào đến cả. Nó bèn đằng hắng: “Hừm! Hừm! Hừm!”. Công toi!
Chú rối máy lưng gù bụng phệ đã bắt đầu nhảy một mình, cũng không đến nỗi vụng lắm, thật đấy!
Vì thấy hình như chả ai chú ý đến nó, Xôphi bèn gieo mình từ trên ngăn kéo xuống.
Thế là náo động cả lên!
Tất cả các hoa đều chạy đến hỏi Xôphi có đau không. Hoa nào cũng ân cần, nhất là những hoa nào đã nằm nhờ giường nó.
Xôphi không việc gì. Những bông hoa của cô bé Iđa cám ơn Xôphi, nâng nó dậy và khiêu vũ với nó. Những hoa khác nhảy thành một vòng xung quanh những hoa của Iđa. Xôphi mê tít, nó bảo với các bạn mới của nó cứ giữ lấy giường nó mà nằm. Nó nằm trên ghế trường kỷ là dễ chịu lắm rồi.
Các hoa đáp:
– Cám ơn bạn lắm! nhưng chúng tôi không sống lâu được đâu. Đến mai chúng tôi sẽ chết. Nhưng nhớ nói với bé Iđa chôn chúng tôi cùng một chỗ ngoài vườn với con bạch yến của cô ấy nhé. Đến hè sang năm chúng tôi sẽ mọc lại và còn đẹp hơn bây giờ kia!
– Không các bạn sẽ không chết đâu, Xôphi vừa nói vừa ôm hôn chúng.
Vừa lúc đó, cửa phòng bỗng mở và cả một lũ hoa vừa nhảy vừa đi vào.
Iđa không hiểu chúng nó từ đâu đến. Chắc hằn là những bông hoa trong lâu đài của nhà vua. Hai bông hồng lộng lẫy đội mụ miện đi đầu. Đó là vua và hoàng hậu.
Rồi đến những bông cẩm chướng xinh đẹp cúi chào bốn phía.
Những bông hoa thu mẫu đơn to tướng thổi kèn bằng vỏ đậu Hà Lan đến nỗi đỏ mặt tía tai. Hoa muống và hoa bìm bìm [2] xanh biếc rung lên, kêu như chuông. Thật là một dàn nhạc kỳ diệu.
Sau đó rất nhiều hoa khác vừa nhảy với nhau vừa tiến vào, nào viôlet tím xanh, nào cúc trắng, nào linh lan màu mỡ gà.
Rồi tất cả các hoa thân ái ôm hôn nhau.
Cuối cùng, chúng chúc nhau ngủ ngon.
Cô bé Iđa trở về đi ngủ và mơ thấy tất cả những hình ảnh vừa qua.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt, em đã chạy ngay ra bàn xem các hoa có còn đấy hay không. Em vén rèm che chiếc giường nhỏ lên. Các hoa vẫn còn đấy, nhưng héo hơn tối hôm qua nhiều. Xôphi nằm trong ngăn kéo, hôm qua đặt đâu hôm nay vẫn nằm đấy, nhưng mặt trĩu xuống vì buồn ngủ. Bé Iđa hỏi nhỏ:
– Em có nhớ em phải nói với chị điều gì không?
Nhưng Xôphi vẫn giữ vẻ mặt ngây dại và không đáp lại lời nào.
– Như thế là không ngoan rồi. Em đã chả được nhảy với tất cả các hoa là gì?
Iđa lấy một cái hộp bên ngoài có vẽ nhiều chim đẹp. Em mở hộp, đặt các hoa vào và bảo:
– Mộ của các bạn sẽ đẹp lắm. Khi nào các anh họ của tôi ở Na Uy về đến đây, chúng tôi sẽ đem chôn các bạn ngoài vườn để đến mùa hè các bạn lại mọc lên, đẹp hơn cả bây giờ.
Những anh họ ở Nauy về là hai cậu bé khoẻ mạnh tên là Giônát và Ađônphơ. Cha các cậu mới cho các cậu hai khẩu súng bắn chim. Các cậu định đem khoe với Iđa.
Cô bé kể chuyện những bông hoa bị chết cho các cậu nghe và các cậu nhận lời đi chôn chúng.
Hai cậu vác súng đi trước. Sau đến cô bé Iđa bưng chiếc hộp đựng hoa. Họ đào một cái huyệt trong vườn, Iđa chôn các bông hoa, rồi đặt chúng cùng với cái hộp xuống mộ.
Súng hoả mai và súng thần công chẳng có, Giônát và Ađônphơ bắn súng hơi tống táng.
Bài học hay từ truyện cổ tích
Câu chuyện thể hiện sự tưởng tượng phong phú, mong muốn gắn kết, yêu thiên nhiên của trẻ nhỏ.
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet