Nhưng khi lớn hơn, lúc ấy mỗi người đã trưởng thành hơn nhiều rồi, khi có thể tự quyết định cuộc sống của bản thân, khi mà có thể được đi chơi mà không cần phải xin phép bố mẹ, thì lúc ấy mới nhận ra rằng: "À, thì ra trưởng thành chẳng thích thú như mình muốn.".
Khi còn nhỏ, ai cũng muốn lớn thật nhanh để không còn bị bố mẹ la mắng, để có thể tự quyết định cuộc sống của chính mình, để có thể được đi chơi thỏa mái mà không phải xin phép bố mẹ hay đơn giản chỉ là về muộn một chút cũng không phải nghe bố mẹ càu nhàu.
Nhưng khi lớn hơn, lúc ấy mỗi người đã trưởng thành hơn nhiều rồi, khi có thể tự quyết định cuộc sống của bản thân, khi mà có thể được đi chơi mà không cần phải xin phép bố mẹ, thì lúc ấy mới nhận ra rằng: "À, thì ra trưởng thành chẳng thích thú như mình muốn.". Lúc ấy, chỉ muốn được là một đứa con nít, chẳng phải suy nghĩ gì nhiều, vô lo vô nghĩ, có thể lao vào vòng tay của mẹ mỗi khi gặp chuyện buồn, hay có thể khóc thật to trước mặt bố mà chẳng cần e dè gì.
Nhưng khi trưởng thành, xa nhà không còn được ở cũng bố mẹ nhiêù như trước, không còn được bố mẹ chăm lo từng chút một như khi còn là một đứa con nít nữa. Lúc ấy, khi là người trưởng thành, cần phải có trách nhiệm với cuộc sống của chính mình, cần phải mạnh mẽ để vượt qua mọi thứ.
Trưởng thành, thật chẳng dễ dàng chút nào. Nó như một cuộc hành trình, khiến con người ta như đàng chạy đua với với mọi thứ mà khó có thể có lúc nghỉ ngơi. Nhiều khi mệt mỏi, nhiều khi buồn tủi, nhiều lúc tức giận, nhiều lúc cô đơn lắm, nhưng sau tất cả, vẫn phải học cách trưởng thành, đơn giản vì bây giờ ta đã là người trưởng thành, không còn ở trong độ tuổi được che chở và bao bọc nữa.
An Hy -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet