Cô vẫn cô đơn và lạc lối. Cô đơn giữa chốn đông vui này. Lạc lối khi víu lấy một chút hi vọng nào đó. Cô đơn vậy đấy. Khi một vài người con trai muốn làm điểm tựa cho cô, muốn làm một chút hi vọng nào đó của cô. Nhưng cô vẫn nhẹ nhàng từ chối, nhẹ nhàng đi qua. Không phải vì cô kén chọn, cũng không phải vì cô không thích mà cô lo sợ . Có những thứ sâu sắc đến là vậy mà lại chóng vánh quá. Cô thích nhẹ nhàng mà kiên nhẫn...
Mọi thứ quanh đây đang dần thay đổi, con người ta cũng bắt đầu với nỗi sợ hãi cô đơn, bắt đầu víu lấy một chút hi vọng nào đó nhưng ôi sao một chút cũng không có vậy!
Cô vẫn cô đơn và lạc lối. Cô đơn giữa chốn đông vui này. Lạc lối khi víu lấy một chút hi vọng nào đó. Cô đơn vậy đấy. Khi một vài người con trai muốn làm điểm tựa cho cô, muốn làm một chút hi vọng nào đó của cô. Nhưng cô vẫn nhẹ nhàng từ chối, nhẹ nhàng đi qua. Không phải vì cô kén chọn, cũng không phải vì cô không thích mà cô lo sợ. Có những thứ sâu sắc đến là vậy mà lại chóng vánh quá. Cô thích nhẹ nhàng mà kiên nhẫn
Cô không thích sự chóng vánh cũng càng không thích bị lôi ra làm trò đùa.
Vậy nên cô đành ôm lấy nỗi cô đơn thôi!
Hôm nay trời đẹp mà lòng người lại buồn ghê!
Chiều về gió lại thổi mạnh quá. Càng lúc như vậy cô lại càng sợ cô đơn hơn.
Cô lại một mình trong căn phòng nhỏ và bừa bộn, nghe một cái gì đó nhẹ nhàng như "Jar of hearts" chẳng hạn.
Cô luôn làm theo ý mình làm theo cảm tính và làm theo suy nghĩ nhất thời.Cô không muốn dựa dẫm vào ai hết cũng càng không muốn chủ động. Cô ngại chủ động. Cô luôn muốn được đề cao.Và cứ thế nên mọi thứ đến với cô đều chóng vánh. Đừng trách cô. Cũng đừng tội cô. Cô không thích thương hại. Mặc kệ cô thôi.
Càng lớn cô càng sống khép mình trong mấy cái suy nghĩ vớ vẩn chứ chín chắn ở đâu ra.
Cô cần lắm một chút hi vọng nào đó nhưng ngại chủ động. Cô cứ xoay mình trong cái không gian nhỏ bé chật hẹp mà cô muốn thoát ra từ lâu.
Thôi vậy. Mặc kệ cô.
sunshine -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet