Rồi cứ như vậy tôi yêu đi yêu lại một người, người chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm giác của tôi. Người sợ tôi biết, sợ tôi đọc được tin nhắn hay bất cứ thứ gì của người. Cứ như một thói quen, tôi muốn rời xa, người tìm cách giữ chân tôi lại, hay có khi là chính bản thân tôi giữ chân mình lại.
Người ta thường ví tuổi 20 xuân sắc như cành hoa mới vừa chớm nở, tươi đẹp như mùa xuân.
Tuổi 20 của tôi không tươi đẹp như vậy.
Tôi không có bạn, không có bất kỳ người bạn nào...
Cuộc sống tôi quanh đi quẩn lại là một mình... Tất cả... một mình...
Chắc có lẽ tôi sống quá khép lòng, vì quá khứ của tôi khiến tôi không muốn ở bên ai
Cho tới khi tôi tìm được một người chịu nghe tôi nói, chịu đi với tôi, chịu làm bạn với tôi và làm người yêu tôi. Một người luôn cho tôi cảm giác bình yên và hạnh phúc.
Tôi đã cho người những gì tôi có: tình yêu và niềm tin...
Không nhận lại được những gì...
Tôi chấp nhận làm người thứ ba, làm người đứng sau lưng... rồi từ từ tôi biến thành một ả tình nhân...
Người không còn cần tôi chia sẻ buồn vui, không còn đi bên tôi, không còn ở bên tôi.
Cho tới khi cứ mỗi ngày một ít, tôi nhìn thấy người đã từng ngày chia sẻ với người khác, yêu thương một người khác, đi bên một người khác.
Quá nhiều người, quá nhiều vấn đề...
Cho đến hôm nay tôi chấp nhận ra đi...
Tôi muốn tìm cho mình một lý do ở lại nhưng tất cả những gì tôi nhận được là: tùy... muốn nghĩ sao thì nghĩ...
Tôi cứ nhủ với lòng, tại sao khi xưa tôi chấp nhận làm người thứ 3 được còn bây giờ thì không.
Câu trả lời có lẽ là vì ngày xưa tôi là người được chia sẻ, bây giờ thì không.
Rồi cứ như vậy tôi yêu đi yêu lại một người, người chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm giác của tôi.
Người sợ tôi biết, sợ tôi đọc được tin nhắn hay bất cứ thứ gì của người.
Cứ như một thói quen, tôi muốn rời xa, người tìm cách giữ chân tôi lại, hay có khi là chính bản thân tôi giữ chân mình lại.
Càng đi tôi càng mệt, vì bây giờ bên người vừa là người cũ, vừa hình thành tình mới.
Ngày hôm nay, tôi đã không còn tin trên đời này còn thứ gọi là tình yêu.
Không còn tin tôi có thể tin ai thêm lần nào nữa.
Sau nhiều lần đổ vỡ niềm tin và tình yêu với tôi đã quá xa vời.
Tôi cũng khóc, rồi lại thôi.
Chẳng ai suy nghĩ và hiểu cảm giác của tôi, nên tôi cũng im lặng.
Dần dần tôi lại cứ khép mình trong vỏ bọc của một con búp bê xinh đẹp nhưng vô hồn.
Uyên My -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet