Đi làm, váy áo xúng xính, giày thấp cũng phải 5-7 cm, son môi và nước hoa là 2 thứ không thể thiếu trong túi xách...
Đi sớm, về muộn... 8h30 làm, có hôm 8h mò lên công ty, bị sếp trêu: em bị đuổi hay sao mà đến công ty sớm thế... chiều 6h vẫn thấy ngồi lù lù ở bàn làm việc , có người hỏi không hẹn hò với ai à, sao giờ vẫn ngồi đó...
Nghe nhạc, chỉ thích nghe đúng một bài, cả tiếng tua đi tua lại... Chỉ nghe những bài cũ, chẳng còn thói quen update nhạc mới, thỉnh thoảng bị cho nghe mấy bài xì tin để tẩy não mà vẫn không sao mê nổi.
Đọc sách: chán ốm mấy cái tiểu thuyết sướt mướt, tâm trạng tốt thì chỉ đọc của Zhang Xiao Xian – đọc và cười thầm một mình, đọc và hiểu một thứ ngôn ngữ khác là một cảm giác sung sướng và đắc ý vô cùng. Chăm lùng sách du lịch, thích Dương Thụy.
Chẳng mơ mộng đến mức ước ao được đi du lịch khắp thế giới nữa, chỉ mong mỗi năm vài lần – đủ dũng khí để vứt hết cái mớ bòng bong mang tên công việc sang một bên và đi.Gần cũng được, xa cũng được, miễn là được nhìn thấy một khung trời mới và lạ... khác với những tòa nhà cao ngất trong phố, sáng loáng và ngột ngạt.
Lắm lúc bị giật mình khi người ta hỏi tuổi, dù vẫn tự tin khai thật nhưng nụ cười đính kèm không còn được tròn như khi gái 23, 24.
Kỹ tính hay bắt đầu chạm vào giới hạn dưới của khó tính. Vừa cầm quả táo trên tay vừa google xem nó có công dụng gì, làm đẹp – chữa bệnh, rồi mới yên tâm cho vào dạ dày. Cái tủ to đùng không đủ để chứa quần áo, nhưng mỗi đêm trước khi đi ngủ vẫn còn vương vẫn một nỗi lo mang tên: ngày mai mặc gì?! Đi công tác lúc nào cũng kéo theo cái vali to đùng, chật cứng với cơ số đồ đạc, có những thứ thường ngày chẳng bao giờ màng đến, ấy thế mà hễ đi đâu là tha dắt theo cho bằng được, chỉ vì một nỗi ám ảnh mang tên "nhỡ..."...
Một thời coi café như một thức uống kỳ diệu : sang, cá tính, tỉnh táo. Giờ quyết tâm không đếm xỉa đến nơi. Thi thoảng xin con bé ngồi cạnh một ngụm và vui mừng khi thấy nó chẳng có vị gì đặc biệt nữa rồi.
Qua rồi cái thuở cứ gồng mình lên trong những thưởng phạt phù du, dằn vặt trong những khen chê vô nghĩa. Giờ chỉ đơn giản là cố một chút, làm tốt những việc nên làm, làm cho ra làm là ổn. Thích lương cao, thích thưởng nhiều, nhưng chẳng muốn bon chen xô lấn.
Hết rồi cái thuở đỏ mặt vì được khen. Giờ, khen thật thì cười tươi cảm ơn, khen đểu thì cười mỉm rồi lượn. Nhận mấy cái tin nhắn vu vơ kiểu "em à, em thế nọ...em thế kia..." xong chẳng buồn reply, chỉ tiện tay lên FB viết mỗi chữ "nhạt"... thỉnh thoảng nhìn lại thấy mình hâm và quá đáng.
Buồn, chẳng có thời gian nào mà ngồi ôm gối khóc, và cũng chẳng muốn khóc – hay chẳng khóc được. Xách xe lượn một phòng phố, thấy thiên hạ vui – mình tội chi phải buồn. Quá lắm lên facebook, trong cái list friends may thay luôn còn vài người luôn luôn lằng nghe – dù cho đôi lúc chẳng hiểu mình đang nói gì,đang than gì.
Chán, đi chục cây số chỉ để mua một thứ đáng giá 30 nghìn đồng, nhưng đủ để đánh tan hết những suy nghĩ vớ vẩn luẩn quẩn lởn vởn trong bộ não vốn chẳng to lớn gì. Xong là nhẹ nợ, lại từ mây xuống mặt đất sống.
Hâm... Những ngày lạnh, co ro trong cái chăn và nghĩ, giá một năm mà có 9 tháng mùa đông chắc mình lấy chồng từ lâu rồi. Những ngày nóng, một mình trong phòng tha hồ "mát mẻ", ra ngoài váy ngắn, hở chút lưng cũng chẳng ai ý kiến cấm cản – nghĩ, đúng là không có gì quý hơn độc lập tự do.
Gái già nhiều lúc thắc mắc, đàn ông nhiều tuổi hơn mình mà chưa vợ, chưa người yêu liệu còn sót lại không, mà sót lại liệu có... bình thường không. Nhưng nghĩ lại, mình đây, hơn 20 năm là con ngoan – trò giỏi – nhân viên gương mẫu, mọi chỉ số đều bình thường, chẳng phải là vẫn còn sót đấy thôi. Cứ vậy đã, rồi sẽ có cái vung úp vừa thôi, chẳng phải vội làm gì.
Tiêu chuẩn chọn vung của gái già giờ cũng có thêm vài thứ, ngoài cao to thơm tho sạch sẽ, thì phải biết bảo dưỡng xe máy, điện thoại, laptop, máy ảnh... chứ nàng chán ngấy, bực mình khi phải vật vã với mấy thứ đó rồi. Xe hỏng, điện thoại đơ, laptop không vào được wifi, máy ảnh treo... không phải là việc của phũ nữ, kể cả phụ nữ tay không yếu và chân cũng không mềm như nàng.
Cơ mà, thứ hàng Việt Nam chất lượng cao kia, hình như vẫn còn sót thật... có lúc được đóng gói vuông vức gửi đến trước mặt nhưng chẳng hiểu sao nàng vẫn lưỡng lự, vẫn nghĩ ngang nghĩ dọc. Đến lúc nàng quyết xong, thì nó đã được "giảm giá" và xuất kho từ lúc nào. Và thế là xong, chẳng tiếc, nhưng mà... có ấm ức.
Cứ như thế, nàng hay cười trừ và đổ tội cho một chữ "duyên"nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại,duyên cũng là do mình, phải cho chữ "duyên" một cơ hội thì mới biết được có "nợ" hay không.
Có lẽ, có một ngày, có một người, đủ để gái già như nàng dũng cảm, bước ra khỏi cái vỏ bọc an toàn, chấp nhận cho chữ duyên đó một cơ hội chăng... Uhm, nàng đang chờ...
Choco Cat -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet