Cái cảm giác buồn đến nỗi chỉ biết im lặng, chỉ thấy mọi thứ đều trống rỗng...Cảm giác chỉ một giây nữa thôi là mọi thứ sẽ biến mất...nó kinh khủng lắm...em biết không? Khi đứng trước người mình yêu thương mà chẳng thể nói lên lời, chẳng thể bày tỏ cảm xúc của mình, muốn ở lại lắm nhưng phải cắn răng mà dứt áo ra đi, muốn quan tâm, muốn yêu thương nhưng lại phải thờ ơ, vô cảm. Vì lựa chọn, có bao giờ là điều dễ dàng?
Anh lựa chọn rời xa em, không phải vì hết yêu mà đơn giản đó là điều anh phải làm. Yêu nhưng lại buông tay, thật nực cười, phải không em? Em trách anh vô tình, em nói anh là đồ tồi, đồ đểu khi bỏ rơi em mà không hề nói lí do. Anh hiểu, hiểu hết, anh biết em rất buồn, rất giận anh. Em không sai, chỉ là chúng ta chẳng thể bên nhau được nữa.
Tình yêu là gì? Sao lại khiến ta khó xử đến thế? Ừ thì là anh hèn, anh không dám đối mặt với khó khăn, không thế vượt quá tất cả thử thách mà bất chấp yêu em. Anh không tự tin để là chỗ dựa, là điểm đến an toàn của em. Liệu chăng tất cả chỉ là anh đang ngộ nhận, là tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn hay cảm xúc này chẳng thể gọi là yêu?
Bên anh, em chẳng hề hạnh phúc, anh đã khiến em chịu nhiều đau khổ. Là ngày em đứng chờ dưới mưa cả tiếng đồng hồ mà không thấy anh đến đón, những lúc em buồn phiền anh vô tâm chẳng kề bên...Để em cô đơn giữa cuộc tình của hai ta, có lẽ với em, anh tệ lắm!
Rời xa em, anh sẽ vui lòng an tâm mà chúc em hạnh phúc, sẽ có một bàn tay khác ấm hơn nắm lấy tay em. Sẽ có một con người khác tốt hơn thay anh yêu thương bảo vệ em. Người ta sẽ cùng em bước tiếp trên chặng đường phía trước, giúp em vượt qua mọi giông bão cuộc đời. Rồi người đó sẽ xuất hiện, sớm thôi!
Anh biết buông tay em là tàn nhẫn nhưng nếu vẫn cứ cố chấp ở bên chẳng phải em lại càng đau khổ hơn sao? Em là một cô gái mạnh mẽ và bản lĩnh, anh tin rồi em sẽ làm được! Không anh, em sẽ sống tốt hơn. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi...
Hoàng Xuân Anh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet