Quá khứ đã qua sẽ không bao giờ quay trở lại được. Dù em có ước bao nhiêu lần cũng không thể thay đổi được sự thật. Em chỉ ở đây, trong cái vòng luẩn quẩn của hiện tại và nhớ về anh nhớ về những kỷ niệm đẹp mà chúng ta từng có. Em chỉ có thể nhớ thôi
Lục lại những dòng nhật ký em viết cho anh em như đang quay trở lại ngày đó. Ngày mà em và anh là một cặp đôi hạnh phúc mà nhiều người phải ganh tỵ. Anh là người mà em đã từng xem là tất cả, là cả thế giới đối với em, em đã từng nghĩ răng dù cuộc sống phía trước có khó khăn thế nào thì chỉ cần có anh là đủ! Một tình yêu đẹp kéo dài với bao nhiêu kỷ niệm, cùng nhau đi qua khoảng đời sinh viên với thật nhiều niềm vui, cùng nhau vượt qua thật nhiều khó khăn trở ngại trong cuộc sống.
Chúng ta dựa vào nhau, cùng dìu nhau tiến về phía trước với những hy vọng về một tương lai, hy vọng về ngôi nhà và những đứa trẻ, với thật nhiều hạnh phúc trọn vẹn. Em đã từng yêu anh như vậy, một tình yêu trọn vẹn, toàn tâm toàn ý. Vậy mà chỉ vì một phút lạc lối trong cuộc đời em lại để mình sa ngã và lạc mất anh. Bỏ lại anh phía sau lưng với biết bao tổn thương và uất ức. Để rồi bây giờ em mới nhận ra rằng đối với em, anh là tất cả, là người em đã từng yêu và sẽ mãi yêu bằng cả trái tim của em.
Đời người ai cũng có sai lầm phải không anh? Nhưng sai lầm mà em gây ra thật sự ko có cách nào để sửa sai dc. Và anh cũng chẳng thể tha thứ cho em vì những đau khổ em đã gây ra cho anh. Anh à, thật sự sai lầm em gây ra cho anh em phải trả giá bằng cả cuộc đời còn lại của em. Giá như, bây giờ chỉ là giá như thôi,... giá như anh có thể quay về bên em, giá như anh lại tiếp tục nắm tay em bước đi như ngày xưa, giá như em có một điều ước, em chỉ ước sao thời gian có thể quay trở lại để em không phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy trong cuộc đời.
Quá khứ đã qua sẽ không bao giờ quay trở lại được. Dù em có ước bao nhiêu lần cũng không thể thay đổi được sự thật. Em chỉ ở đây, trong cái vòng luẩn quẩn của hiện tại và nhớ về anh nhớ về những kỷ niệm đẹp mà chúng ta từng có. Em chỉ có thể nhớ thôi, em thậm chí còn không dám đi đến những nơi mình đã từng có biết bao hồi ức vs nhau.
Ngày xưa em yêu biển, em thích biển vì biển gắn liền với anh, nhưng bây giờ em sợ phải đứng trước biển, vì em cảm thấy sợ khi đối diện với những hình ảnh của anh gắn liền với biển. Mỗi khi nhìn thấy ai đó vẽ tranh em cũng đau lòng lắm khi nhớ đến những bức tranh anh vẽ tặng em. Em ước một lần được nhìn thấy anh vẽ tranh, em ước một lần được nhìn thấy anh viết thư pháp, em ước được một lần nhìn thấy anh chơi thể thao. Nhưng bây giờ đã không thể nữa rồi.
Giờ đây anh đang hạnh phúc phải không anh? Anh đã tìm được người phụ hợp với anh, người đã dang tay ôm anh vào lòng, xoa dịu tâm hồn anh, giúp anh chữa lành những vết thương mà em đã gây ra cho anh. Anh xứng đáng được hạnh phúc anh à. Còn em, em phải sống tiếp nhưng trái tim em như bị ai bóp nghẹt và không thể thở nỗi. Anh ơi, làm sao anh có thể biết được rằng em đang đau khổ và dằn vặt bản thân như thế nào, làm sao anh có thể biết được em hối hận và nuối tiếc ra sao.
Có ai đó đã nói rằng có lẽ kiếp trước mình nợ nhau nhưng chỉ gặp nhau để trả nợ một thời gian như vậy, khi hết nợ rồi thì phải dừng lại để tiếp tục trả nợ cho người khác. Em cũng cố gắng nghĩ như vậy để mà sống tiếp nhưng không phải dễ đâu anh à. Em muốn nói với anh rằng nếu như... là nếu như có một điều ước em chỉ ước sao thời gian có thể quay trở lại để em có thể làm lại, để em không phạm sai lầm, để em lại được nắm tay anh bước đi như ngày xưa.
Nhưng bây giờ đã quá trễ để quay lại nơi bắt đầu, em cầu mong anh nơi đó được an nhiên, hạnh phúc và tha thứ cho em, người đã gây ra đau khổ cho anh và bây giờ người đó đang trả giá cho tất cả những gì mình đã gây ra.
Phạm Gia Linh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet