Trời vào đông thời tiết se se lạnh, em lại bắt đầu mơn man những dòng suy nghĩ về anh. Anh biết rằng cái cảm giác nhớ một người không vì một lí do gì cả chắc hẳn bản thân sẽ cảm thấy rất khó chịu, ngay lúc này đây em đang là như thế đó. Cũng đã lâu lắm rồi em không nhớ về anh nhiều như lúc này, mà nhớ đến anh với tư cách là gì đây nhỉ? Người yêu cũ à, chắc bạn gái anh sẽ không thích trông thấy bộ dạng em như thế này với anh đâu. Cô gái đó luôn nhắc đến em phải không anh? Rồi lại trách anh vì những lần vô tình phát hiện được anh cất giữ và gom gém những kỉ niệm của hai đứa mình. Dòng xoáy cuộc đời thật nghiệt ngã, những người yêu nhau thường không đến được với nhau, họ luôn bị những rào cản vô hình nào đó chặn lại làm cho đôi bàn tay vô tình lạc mất nhau.
Em vẫn thế, vẫn chọn cho mình phong cách của người cô đơn. Em được làm những điều em thích, hay đi đâu đó, ăn những món ăn xa xỉ, uống thứ nước em thích nhất, la cà hàng quán cùng vài đứa bạn, xem một bộ phim buồn, nghe những bản nhạc mà trước đây em vẫn hay nghe... Em vẫn là em cô gái của những năm qua, còn anh anh đã là một con người mới và điều đặc biệt hơn cả anh đã là anh của người ta rồi. Em cảm thấy ghen tị với cô ấy lắm anh biết không? Em luôn thắc mắc tại sao người bị bỏ rơi lại là em mà không phải cô ấy, người được anh đưa đón mỗi ngày cũng là cô ấy, người được phép đặt chân đến những nơi chỉ của đôi mình cũng là cô ấy, người được ôm trọn cả thế giới của em vào lòng cũng là cô ấy, người được nghe những lời ngọt ngào từ anh cũng là cô ấy và người nắm được trái tim anh cũng chỉ là cô ấy mà không phải là em...
Có công bằng không anh khi anh cũng từng nói yêu em mà sao mọi khổ đau ngày hôm nay em đều nhận lấy. Em biết rõ yêu một người cũ như bản thân tự ôm một cây xương rồng, buông ra cũng đau mà giữ mãi vết thương cũng chẳng thể lành. Em phải làm gì đây giữa dòng đời còn lắm xô bồ, bon chen mà chỉ một mình em phải đối mặt. Biết phải làm gì với bao yêu thương còn dang dở, bao câu hứa vẫn còn vang vẳng mãi bên tai, làm sao sống với kí ức ngày hôm qua cứ in sâu trong đầu và một tình yêu em tôn thờ vẫn còn mãi trong tim. Tình yêu ấy như một chiếc đinh sắt đóng chặt vào trái tim nhỏ bé đầy vết cứa của em. Đau đớn đến tột cùng khi chính em phải tự mình rút chiếc đinh ấy ra khỏi trái tim em. Nếu có thể, anh hãy giúp em đi anh.
Thế giới này nhỏ bé lắm, chỉ cần đi nửa vòng trái đất thôi em sẽ lại được gặp anh. Em luôn nhìn thấy anh trong bộ dạng đó, đầy lo lắng và ấm áp với người anh yêu. Em luôn nhìn thấy vòng tay cô ấy từ phía sau ôm anh thật chặt còn vẻ mặt anh thì luôn mĩm cười rạng rỡ đến nhìn thấu cả hạnh phúc từ bên trong. Anh ích kỉ lắm, anh có biết như vậy là anh vừa đạp đổ lên mọi yêu thương của em không anh? Yêu thương ấy em đã ấp ủ và nuôi lớn dần trong tim em suốt những năm tháng ròng rã mình yêu nhau vậy mà chỉ trong chốc lát anh vô tình biến nó trở thành hư vô. Em vẫn luôn nhìn theo chăm chú dù một lần ánh mắt anh chưa từng hướng về em, rồi em lại tự trấn an mình bằng những câu an ủi đến đau lòng, chỉ là '' người dưng ngược lối ''... Em đã là ai trong cuộc đời anh đâu.
Em thèm lắm cái cảm giác được anh đón em về như những năm tháng cấp ba lúc trước. Kết thúc sau một giờ học anh văn ở trung tâm mệt mõi, em bước ra khỏi cánh cửa với niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, người em yêu đã đứng đấy đợi em từ lúc nào nở một nụ cười rạng rỡ với em rồi vội vàng leo lên xe gạt đồ gác chân cho em leo lên ngồi giống như là: '' Em chỉ cần leo lên xe, anh sẽ dắt em đi đến tận cùng thế giới.'' Tấm lưng anh khi ấy vững chắc hơn bao giờ hết, khẽ dựa đầu vào vai anh thật nhẹ vòng tay ôm anh thật chặt '' thì ra tận cùng thế giới là đây ''. Những lần tan trường về, trường thì đông mà đường thì nhỏ người và người xô bồ nhau, chen chúc nhau ra về và đưa đón nhau, tiếng còi tiếng xe inh ỏi cả một vùng. Ánh mắt em hối hã tìm bóng dáng người em yêu thương trong đám người đông đúc để rồi nhìn thấy anh, anh vẫn ở đó, vẫn ánh mắt đang tìm kiếm em, rồi mình lại tìm thấy nhau em và anh lại đi cùng một con đường. Từng ngóc ngách, từng đoạn đường thân thuộc như nhắc nhớ mình đã từng có nhau. Vẫn mùa đông năm ấy, vẫn hai trái tim bé nhỏ đang cùng nhịp yêu thương đang tiến dần đén với nhau một cách trọn vẹn với biết bao nhiêu là câu chuyện vui buồn. Rồi rất nhiều, rất nhiều những ngày mà mình hạnh phúc, em đã chạm vào được hạnh phúc, những ngày tháng ấy biết đến bao giờ quên. Nỗi nhớ này khi nào nguôi ngoa cho bằng. Xin phép cho em được gọi những kỉ niệm ấy là kí ức ví kỉ niệm là để cất giữ còn kí ức là ta sẽ luôn nhớ đến nó trong đầu, trong tim để rồi bất chợt một khi nào đó ta lại hoài niệm về nó trong cuộc sống thường ngày.
Khi nghĩ về anh, nghĩ đến những gì mà mình đã trải qua trong khoảng thời gian trước đôi môi em vẫn nở một nụ cười, nụ cười hạnh phúc đến nhạt nhòa trong nước mắt. Không anh đông lạnh lắm, không anh ngày dài lê thê, đã hai năm trôi qua em đã sống với hàng trăm mùa đông. Mùa đông với em là khi không có anh bên cạnh, mùa đông của những nỗi buồn và nỗi nhớ, mùa đông bất chợt là khi thấy anh đi cùng người đó, mùa đông là khi anh vờ như chưa có gì xảy ra giữa hai ta rồi chào hỏi em bằng những câu nói vờ vô tâm, rủ em đi cà phê cùng anh với tư cách là hai người bạn. Sẽ ngu ngốc như thế nào khi em giả vờ đồng ý và đi cùng anh. Anh à, mình đã từng yêu nhau đó!
Hạnh phúc của em thật ngọt ngào và kí ức của em thì mặn đắng. Em biết phải như thế nào khi cuộc sống sau này sẽ đem đến cho em nhiều cuộc chạm trán với người yêu cũ của em đây. Em sẽ cười, sẽ khóc, sẽ im lặng phớt lờ nhau như em đã từng làm với anh. À không, em sẽ giả vờ quên, giả vờ không thấy, giả vờ không biết anh là ai cả và âm thầm chúc phúc cho cặp tình nhân em vừa nhìn thấy đây.
Zen Quynh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet