Vốn dĩ bị chìm nghỉm trong một đống các mối quan hệ xung quanh, chìm nghỉm trong vô số công việc không tên phải làm, một ngày hai mươi tư giờ dường như chưa bao giờ là đủ. Vậy mà đôi khi, lục lọi một mảnh riêng khuất, tôi thưởng cho mình môt góc bình yên tĩnh tại, để ngồi lật giở và nhâm nhi từng trang sách, như trở về những ngày trẻ thơ không vướng bận chút ưu phiền.
Đọc qua một vài trang, thấy cái vị cô đơn chát đắng như dâng đầy lên cuống họng. Người trẻ bây giờ quá vội vã để khoác lên mình điệu bộ cô đơn đúng nghĩa, những nụ cười méo mó lọt thỏm giữa thinh không. Rồi người trẻ lại quên mất những niềm vui vẫn đang ươm mầm trong chính đôi bàn tay họ. Tôi chợt nghĩ, cô đơn nhiều thế có thấy đáng chán lắm hay không?
Tôi mò mẫm nói chuyện cùng một vài người quen, thấy họ cũng giống như tôi, giống như nhiều người trẻ khác. Thời gian cho công việc thì có, thời gian để than thở về những trĩu nặng trong ngày cũng tràn lan. Nhưng thời gian để tự tìm nguồn vui và tự làm môi nhếch mép mỉm cười dường như là điều xa xỉ.
Cứ thế này, chuộng cô đơn sầu khổ, chuộng bận bịu quên mất cả nụ cười, thì ai vui thay cho?
Tuổi trẻ mà, có đắng lòng cô đơn một chút chẳng sao. Nhưng ngoài nghĩa yêu đương còn nghĩa bạn bè và chung lưng chia sẻ. Nếu chưa kịp tìm cho mình một ai đó đặc biệt, hãy cứ nương tựa tình yêu và lòng thành vào những con người mến thương xung quanh mình. Yêu thương trao đi đừng đong đếm thiệt hơn, cũng đừng hoài nghi sợ hãi. Sống mà cứ phải ôm một mối nghi ngờ về người khác thì cuộc đời này chật hẹp biết bao nhiêu!
Tuổi trẻ mà, buồn vì vấp ngã và đớn đau cũng chẳng sao. Nhưng buồn nhanh tan rồi vui lên đi nhé! Ngày xưa khi chỉ còn là đứa trẻ biết bò, đã có thể tự mình bước những bước chân đầu tiên chập chững, đã có thể ngon lành đi xe đạp, đã có thể tự thân một mình nấu cho mình một bữa ăn, thì hà cớ gì phải buồn phiền vì những điều trước sau gì cũng đến? Buồn là một dạng cảm xúc gây nghiện, nếu cứ chuộng dùng nó nhiều lần trong ngày, nhiều ngày trong một tháng, một năm, thì sớm thôi ta sẽ trở thành nô bộc. Nụ cười trên môi nào ai đánh thuế? Tự tìm niềm vui cho mình không dễ dàng hơn việc trói buộc một nỗi buồn không tên hay sao?
Ừ, nếu thấy buồn hay cô đơn đậm đặc, có thể thả rong cảm xúc đi chơi. Rồi mọi chuyện đâu sẽ vào đấy. Đừng ủ dột khoanh chân nhìn cuộc đời này qua lăng kính màu xám đục.
Hãy cứ tin rằng cuộc đời này đáng sống và ta đang sống là để chiến đấu đi lên chứ không phải dừng chân một chỗ. Vậy nên mỗi lần cảm xúc chông chênh, hãy tự hỏi lòng mình rằng:
“Nếu cứ buồn thì ai vui cho?”
Thụy Du
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet