Cũng qua rồi anh nhỉ? Cái tháng ngày của yêu thương, của quan tâm, của chỉ anh và em ấy. Chia tay, Anh thì Hạnh phúc – Em thì trở nên lười yêu thương. Lười yêu thương chính bản thân, lười chăm chút cho bản thân, và cũng lười đón nhận tình cảm của người khác dành cho mình.
Chia tay, chắc em cũng không còn là mối bận tâm của anh nữa. Cuộc sống của em chắc cũng không còn đáng để anh lo nghĩ tới, thói quen của em, chuyện học hành, công việc của em.. tất cả giờ có lẽ nó sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới anh nữa. Bởi: Anh đã có cuộc sống riêng và mối quan tâm khác không phải là em.
Mỗi ngày trôi qua, em vẫn tự nhủ với mình rằng phải sống thật tốt, phải thật mạnh mẽ, em phải là cô gái thật thành công... phải luôn cười thật tươi để có thể quên đi những gì không đáng nhớ và bắt đầu lại từ đầu. Không quan tâm tới người cũ – chuyện cũ... ấy vậy mà?
Em lại chẳng thể làm được. Con đường từ trường về nhà, từ nơi làm thêm về đều in dấu chân anh, nụ cười và những câu chuyện đã theo em suốt bao ngày.
Những lúc đeo tai phone nghe một bài hát buồn, nước mắt em lại rơi. Em chẳng hiểu sao nữa, dần quen với cảm giác một mình, dần làm bạn với bóng đêm nhiều hơn, dần dần xa dần với các mối quan hệ,tình cảm " trai gái".
Như con mèo lười vậy, chẳng biết từ lúc nào mọi cảm giác trong em dường như tan biến theo bước chân anh. Em dường như chẳng buồn để ý tới những lời tán tỉnh, hay hẹn hò của những người khác giới với em. Tự nhiên, em cảm thấy mọi thứ giờ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Em lười với tất cả, lười cười, lười quan tâm những người đàn ông đang muốn quan tâm và xoa dịu nỗi đau cho em. Em thấy mình hời hợt, đôi khi cũng thấy mình độc ác nữa... Em có thể phớt lờ, thờ ơ.. có thể giận dỗi, có thể cáu gắt với tất cả những sự quan tâm đó, xem đó là phiền toái làm em không vui. Em dần quen với cảm giác một mình. Một mình đi thật chậm trên đường nghe những bản nhạc buồn, một mình lặng lẽ lướt Face book theo dõi cuộc sống của anh hằng ngày, một mình xem lại những tấm hình chung của hai đứa. Và một mình khóc và gạt đi thật nhẹ nước mắt. Một mình!
Anh giờ này, có lẽ đang thật hạnh phúc. Chắc là thế, phải không anh. Mọi lúc em đều tưởng tượng ra. Hai người đang trò chuyện tại một quán quen nào đó thật lãng mạn, cùng nhau ăn những đồ ăn vặt ven đường cười nói thật vui vẻ, hay đang chat, nói chuyện với nhau thật tình cảm. Thật vui phải không anh? Hạnh phúc thật anh nhỉ?
Em đều cảm nhận được điều đó qua ánh mắt, nụ cười...của anh và người ấy trong những tấm hình chụp chung... em đều theo dõi và chẳng biết làm gì ngoài mỉm cười nhẹ cho qua.
Sẽ nhanh thôi mà, em sẽ quên được anh. Quên đi tất cả, và quên đi nỗi đau " khốn nạn" em đang gặp phải. Em lại sẽ mạnh mẽ được thôi.
Có lẽ, phận quá mỏng nên không giữ được nhau. Có lẽ... chúng ta cần học nhiều điều để có thể nói được tiếng yêu, có thể chân trọng mọi thứ.
" Chỉ là cơn mơ đến lúc thức giấc – chỉ vậy thôi...!"
Linh Mèo -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet