Trống rỗng, phải, một khoảng trống trong tâm hồn mà cô hiểu... nó cứ bám lấy cô mỗi tối khi rảnh rỗi, khi đang làm việc, khi đang nói chuyện với bố mẹ hay với anh...
Một sáng mùa đông, trời lộng gió, quầng sáng duy nhất là ánh mặt trời yếu ớt bị đám mây ghi xám che khuất. Cô đã thức dậy ở một nơi xa lạ vào một buổi sáng như thế. Cô tìm đến đây sau quãng thời gian dài căng thẳng cùng công việc và cuộc sống. Chính xác thì cô trốn đến đây, một cuộc chạy trốn thực tại. Chẳng vì lý do gì cụ thể chỉ đơn giản là muốn được giải thoát.
Trong công việc cô thành công với vị trí của cô, công việc mà cô mơ ước từ trước - một biên tập viên cho toà soạn báo. Bài viết đã được hoàn thành và nộp đăng đúng dự kiến. Gia đình cô vẫn ổn, mọi người luôn như vậy, trong mắt bố mẹ cô là một cô con gái bé nhỏ với hoài bão lớn, thích và gần như nghiện công việc, nhỏ bé nhưng ý chí và nghị lực thì ẩn bên trong.
Truyện tình cảm sau bao sóng gió của cô đến nay đang được viết tiếp những trang mới, nhẹ nhàng hơn, nhưng ổn định và tiến tới tương lai. Cô hoà đồng và thân thiện, nghiện công việc nhưng vẫn có đủ thời gian để duy trì những mối quan hệ bạn bè cần thiết để cô không cô đơn. Nghe chừng cuộc sống của cô thật hoàn hảo và chẳng cần mơ ước gì hơn cứ nhẹ nhàng êm đềm như vậy mà trôi qua.
Nhưng...
Cuộc đời của ai cũng tồn tại những chữ nhưng đáng buồn...
Dù cho cuộc sống của cô trọn vẹn như vậy nhưng lạ thay đến lúc này cô không cảm thấy hạnh phúc như mình vẫn nghĩ, cô chỉ thấy...
... Trống rỗng, phải, một khoảng trống trong tâm hồn mà cô hiểu... nó cứ bám lấy cô mỗi tối khi rảnh rỗi, khi đang làm việc, khi đang nói chuyện với bố mẹ hay với anh...
Cô không thấy tiếp theo mình muốn làm gì? Bây giờ mình đang hạnh phúc không?
Và cô trốn đến đây, một vùng đất lạ, nơi cô chưa từng nghe tên chỉ đơn giản mua vé tàu đến một nơi ngẫu nhiên, không nói với ai, không điện thoại, không mạng xã hội, không quá nhiều tư trang, cô cứ đi vậy thôi, đi để tìm lại mình muốn gì? Cũng không rõ liệu đi có làm cô rõ được lòng mình không nhưng cứ đi đã, đi để biết, đi để tìm...
Có lẽ trong cuộc đời mỗi người ai cũng một lần mất phương hướng như vậy, một lần lạc trong chính tâm hồn mình... Và có lẽ thức dậy một mình ở một nơi xa lạ, bước đi dạo nhẹ nhàng trên một bờ biển vằng người, trong một buổi sáng chẳng đẹp trời, chỉ đơn giản là đi,những bước đi nhẹ nhàng, không cần biết đi đâu, mỏi hãy ngồi xuống nghỉ lắng nghe tiếng của sóng, tiếng của tâm hồn ta, nghe một bản nhạc bất kỳ... Một sáng xa lạ như thế để dành cho tâm hồn ta một khoảng lặng, lấp đầy những khoảng trống rỗng...
Hà Kún -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet