Câu chuyện thương tâm của cậu bé 7 tuổi dưới đây như một lời nhắc nhở, cảnh tỉnh tới các bậc phụ huynh, đặc biệt là những người thường xuyên đánh đập, bạo hành trẻ. Hãy đối xử thật tốt và dành tình yêu thương chân thành cho những đứa con của mình trước khi mọi thứ đã quá muộn.
Theo đó, trong một bài viết được lược dịch từ tiếng Nga đăng trên tạp chí Newsner có trích lại đoạn thư khiến nhiều người đọc không cầm được nước mắt:
“Tôi là Ivan, 7 tuổi. Tôi yêu bố mẹ, nhưng thực sự tôi rất sợ họ. Tôi thường xuyên bị họ đánh và nhiều khi tôi cũng không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Ở trường, tôi được các thầy cô yêu mến vì tôi có kết quả học tập tương đối tốt nhưng tôi lại không có bạn bè chơi cùng. Tôi đã cố gắng để kết bạn nhưng họ vẫn không chịu chơi với tôi. Họ cười khinh vì ngày nào đi học tôi cũng chỉ mặc một bộ đồ giống hệt ngày hôm trước.
Tôi nhớ có lần tôi bị bạn bè bắt nạt trên đường đi học về nhà. Đó là một ngày mưa, người tôi run lẩy bẩy vì quá lạnh. Đột nhiên, tôi bị ai đó xô rất mạnh từ phía sau khiến tôi bị ngã. Sau đó, bọn chúng liên tiếp đá vào lưng, mạn sườn của tôi rồi cuối cùng bỏ đi và để lại tôi một mình trong tuyết lạnh. Lúc đó tôi đã khóc. Tôi khóc không phải vì lạnh hay vì đau đớn mà vì cảm giác cô đơn.
Ngay khi tôi về nhà, mẹ tôi bất ngờ chạy đến túm tóc tôi và quát lên: “Mày đã đi đâu thế hả? Tại sao người lại ướt sũng và bẩn như vậy? Mày đừng mơ được ăn tối nữa, đi lên phòng và hãy ở yên trong đó!”.
Khi thấy người tôi ướt sũng và bẩn, mẹ chỉ nghĩ rằng tôi đã đánh lộn nên quát tháo, chửi rủa tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi đã làm như lời mẹ nói. Dù rất đói và lạnh, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng cho đến tận ngày hôm sau.
Điểm số của tôi ngày càng tệ. Mỗi khi nhận được thông báo, bố thường đánh tôi rất đau, đến nỗi các ngón tay của tôi không thể cử động được trong mấy ngày liền.
Gần đây, tôi cảm thấy ngực mình thường xuyên xuất hiện những cơn đau lạ. Bố mẹ tôi không quan tâm đến điều đó. Buổi tối nằm trên giường tôi chỉ ước rằng những cơn đau này sẽ biến mất để bố mẹ không phải tức giận vì nó, bởi vì tôi yêu họ rất nhiều và tôi không muốn làm phiền họ.
Ở trường, chúng tôi được giao nhiệm vụ vẽ một bức tranh mô tả ước mơ lớn nhất trong cuộc đời. Các bạn khác đều vẽ ô tô, tên lửa, búp bê… nhưng tôi thì không.
Không phải tôi không thích những thứ đó mà bởi điều tôi mong muốn nhất chính là tình yêu thương của bố mẹ. Vì vậy, tôi đã vẽ một bức tranh gia đình có cả bố, mẹ và một bé trai đang chơi đùa vui vẻ, hạnh phúc bên nhau. Khi vẽ bức tranh này, tôi đã khóc. Tôi thực sự mong muốn nhận được tình yêu thương của mẹ.
Tôi thực sự mong muốn nhận được tình yêu thương của mẹ.
Các bạn trong lớp cười ồ lên khi nhìn thấy bức tranh của tôi. Nhưng tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi đứng lên phía trước lớp và dõng dạc nói rằng: “Ước muốn lớn nhất của tôi là một gia đình hạnh phúc”.
Tôi rất muốn có bố mẹ giống như các bạn, người luôn dành cho bạn những nụ hôn, những cái ôm thật chặt. Tôi mong muốn họ có thể đón tôi sau giờ học và nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy tôi. Tôi đã òa khóc nức nở khi nói lên giấc mơ thầm kín sâu thẳm trong trái tim mình.
Tôi đã rất lo sợ khi nhận được bài kiểm tra có kết quả không tốt.
Có một ngày, tôi nhận được kết quả tồi tệ cho bài kiểm tra. Tôi biết mẹ sẽ giận nếu biết được điều đó. Tôi sợ phải về nhà nhưng tôi không biết mình sẽ đi đâu ngoài chốn về duy nhất đó. Tôi từ từ đi bộ về nhà và khi trở về, mẹ không hỏi gì mà túm lấy tôi rồi đẩy tôi xuống sàn nhà.
Bà ấy đánh rất mạnh vào đầu tôi. Tôi chỉ có thể nằm im mà không thể làm được gì. Tôi thực sự rất đau, đau cả về thể xác lẫn tâm hồn. Sau khi đánh xong, bà ấy bỏ mặc tôi nằm một mình trên sàn nhà.
Bà ấy đánh rất mạnh vào đầu tôi. Tôi chỉ có thể nằm im mà không thể làm được gì. Tôi thực sự rất đau, đau cả về thể xác lẫn tâm hồn (Ảnh minh họa)
Bà ấy bắt tôi đứng dậy nếu không muốn bị cha mình phát hiện. Tôi cầu xin mẹ đừng nói gì với cha nhưng tất cả đã quá muộn. Khi tôi ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy ông ấy đang đứng ở cửa.
Nhìn thấy điểm số thấp của tôi, ông ấy kéo tôi đứng dậy rồi đánh mạnh vào mặt tôi. Sau đó tôi không nhớ bất cứ điều gì nữa. Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện và không thể cử động dù là một ngón tay. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và khóc.
Những vết bầm tím trên cơ thể tôi ngày một nhiều hơn.
Bên ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy cảnh cha mẹ chơi đùa cùng con cái và họ dành cho nhau những cái ôm tình cảm. Bạn có biết tại sao tôi đã khóc không? Vì tôi chưa hề biết cảm giác được mẹ ôm là như thế nào. Tôi đã cố gắng học tốt nhưng cuối cùng họ vẫn ghét và đánh đập tôi.
Một lần, do bất cẩn tôi đã làm đổ cốc trà. Bố mẹ đã tức giận và lại đánh tôi như thường ngày. Lúc đó, cơn đau ngực lại kéo đến. Tôi nói với mẹ nhưng bà ấy không quan tâm. Tôi phải nhập viện một lần nữa nhưng bố mẹ đã không đến thăm.
Bác sỹ nói rằng bố mẹ có thể đang bận và họ sẽ sớm đến thăm tôi vào ngày hôm sau nhưng họ đã không đến. Tôi chờ đợi rồi lại chờ đợi, nhưng không ai đến cả. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn yêu họ, yêu rất nhiều!”.
Bác sỹ nói rằng bố mẹ có thể đang bận và họ sẽ sớm đến thăm tôi vào ngày hôm sau nhưng họ đã không đến. (Ảnh minh họa)
Hai ngày sau, Ivan đã chết bởi cơ thể bị tổn thương quá nặng. Trong tay em, các bác sĩ tìm thấy một bức thư đang viết dở có nội dung:
“Bố mẹ thân yêu, con thật sự xin lỗi khi mình trở thành một đứa trẻ xấu xí và ngu ngốc. Con rất tiếc vì bố mẹ không thể yêu con.
Con không bao giờ muốn làm bố mẹ tức giận. Tất cả những gì con muốn là nhận được một cái ôm từ mẹ, được nghe bố mẹ nói lời yêu thương. Con chỉ muốn được bố đưa đi chơi, muốn được bố nắm tay, muốn đi bộ và hát cùng bố. Con thực sự muốn những điều đó, dù chỉ một lần thôi cũng được.
Con biết con là một điều đáng xấu hổ. Con sẽ không bao giờ…”
Và sau đó, trái tim Ivan tội nghiệp đã ngừng đập…
Tất cả những gì con muốn là nhận được một cái ôm từ mẹ, được nghe bố mẹ nói lời yêu thương. Con thực sự muốn điều đó, dù chỉ một lần thôi cũng được. (Ảnh minh họa)
Câu chuyện của Ivan thực sự khiến nhiều người đau xót và thương cảm, bởi những gì em phải chịu đựng là quá sức với một đứa trẻ. Tất cả trẻ em trên thế giới đều có quyền nhận được sự yêu thương từ bố mẹ. Vậy mà nạn bạo hành vẫn xảy ra hàng ngày, hàng giờ, thậm chí là hàng phút.
Ngôi nhà của các em nên là nơi an toàn, nơi mang lại cảm giác bình yên. Trẻ em cần tình yêu, cần sự dịu dàng gần gũi. Một cái ôm của bố mẹ đôi khi có thể giá trị hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet