...
Lúc cô đơn nhất, bờ vai mòn mỏi thèm khát bất chợt một cơn tình. Nhưng khi tình vừa chớm chân, lòng lại mở bung cánh cửa tham vọng, cuốn đi hết những vệt yêu thương chẳng còn đủ điều để gọi là tàn tro.
Mình tham lam quá. Phải. Tự nhận thấy. Giá mà trên đời này, người ta sẽ bình yên hơn khi tất cả sự thật đều được đậy che bằng lời nói dối. Nói dối có thể chắp vá lại biết bao nhiêu mâu thuẫn nhất thời, cũng sẽ làm cho sự bất an ngủ say. Sự thật chỉ là một cái cớ cho sự sụp đổ của hi vọng, vì vậy mà mọi người đều xa lánh. Mấy ai chấp nhận được những niềm đau mà sự thật mang đến!? Hầu hết họ đều tìm cách trốn tránh, vì vậy mà sự thật và sự công bằng trên đời này đều khó chấp nhận hơn lời nói dối.
Nhưng nó vẫn tồn tại.
Phải bước đến thật gần mới nhận thấy được sự cô quạnh trong lòng mỗi người. Riêng thế giới của họ cũng chẳng thể nào muôn màu muôn vẻ, là tự mỗi người với cái dối trá đơm đầy trong lòng tô vẽ nên cho thế giới của họ, để bản thân họ có nơi chui rúc hèn hạ khi hiện thực này đầy rẫy những tàn khốc.
Anh ơi...Nỗi buồn vẫn vô tình rơi trên lối xưa em về...
Và anh ơi... Nếu anh hỏi em "Yêu anh thật không?" thì thứ lỗi, tùy tiện nói có là lẽ không phải, há chẳng phải nên nói không!? Em chẳng rõ nữa. Thật đấy, vòng tay mình ôm chặt lấy cơ thể tráng cường đó, vòm ngực rắn chắc khiến một con cua phải chui ra khỏi nơi an toàn nhất - cái vỏ, để dựa vào lòng anh, để xoa dịu những tổn thương anh hằng gánh lấy.
Hôm qua, hôm nay và ngày mai nữa, liệu em có khả thi trả lời rằng em có yêu anh hay không? Em cũng không rõ. Không rõ nữa... Mê mị làm mù lòa lối đi trong lành nhất tận đáy lòng, chỉ muốn khóc. Khóc cho vơi đi hết, cớ sao rèm mi lại kiên định cố chấp không chịu đẩy niềm đau ra ngoài, hay tại vì đã quá lâu rồi không được gục ngã, nên đã quên mất thật tâm nên phải buồn như thế nào mới đúng!? Buồn như thế nào mới đáng!?
Ai đó đã dạy rằng, khóc là cười trong chính sự đau lòng của nhân sinh trên gian thế này. Con có thể dùng nó như một vũ khí, nhưng đời người mấy ai dựa dẫm vào thứ vũ khí mềm uột, giả tạo đó mãi!? Vì vậy, khi rất muốn khóc. Hãy cười lên, và tâm con sẽ an bình...
Tuyệt nhiên tự tại. Tuyệt nhiên không đau lòng. Không tổn thương. Không thấy, không nghe, không xen vào, sẽ không phải rơi lệ. Vì lời dạy đó mà mãi bản thân mình suốt những chặng đường "nên khóc" đã không tài nào khóc một cách đúng nhất được. Mỗi lúc có một vài hạt sạn trong hồi ức ấy dao động, đáy mắt chỉ dậy lên một ít sóng mà biển khơi chẳng có nỗi một ngọn gió. Chỉ là những con sóng khiến lòng không khỏi không bận. Những khi buồn nhất, khóe môi cũng chỉ cong lên vài đường rất buồn rồi mau mắn hạ xuống, sợ sệt khi có người nhận ra được nỗi buồn của mình. Có một số chỉ nên giữ lại trong mơ hồ thì tốt hơn...
Mộc Yên Linh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet