Cô bạn tôi vào thời điểm chỉ còn vài tuần là kết hôn, bỗng dưng chia tay người yêu. Lý do là bởi một đồng nghiệp nữ trong cơ quan cậu "vị hôn phu" bám lấy anh chàng tốt số (?) dai dẳng, gọi điện giữa đêm, dọa chết...
Anh ấy chưa có phản ứng gì, thì cô bạn tôi đã ra tay trước. Cô ấy đòi chấm dứt tất cả, bởi khi người yêu để cho một kẻ thứ ba nào xen ngang đám cưới (mà anh lại không mạnh chân đá đít nó ra khỏi thế giới của hai người), thì chứng tỏ, anh này cũng có vấn đề! Cơn hờn dỗi của cô bạn tôi rốt cuộc đã thắng, cô ra đi khỏi mối tình bảy năm, lúc đã gần ba mươi tuổi, và cuộc chia tay ấy kéo dài cho tới ngày hôm nay.
Về sau này, anh chàng tốt số (?) kia cũng đâu lấy đồng nghiệp nữ. Bởi ngay từ ban đầu, anh ấy đã không hề có chuyện yêu đương gì. Nhưng bát nước hất đi khó hớt lại, cô bạn tôi giờ bỗng nhiên trở thành kẻ giương cao lá cờ phụ nữ độc thân bởi yêu tự do và yêu bản thân, yêu tuổi ba mươi, yêu tuổi bốn mươi, cơn hờn dỗi người yêu xưa giờ thành cơn hờn dỗi đàn ông. Bạn tôi tự ái không quay lại, và anh kia, cũng tự ái nên lấy ngay vợ khác.
Cả hai đều thu xếp đời mình rất ổn. Trừ ngày tháng và hạnh phúc, đáng lẽ của cả hai người, giờ đã chia riêng theo những cách khác nhau.
Nhưng tôi không muốn nói tới họ, tôi muốn nói đến cái cô đồng nghiệp đã xắn tay áo nhảy vào đám cưới người khác. Tôi thương cô đến thắt cả tim. Vì cô cũng chỉ là một phụ nữ lụy tình và dại dột, biết rõ người đàn ông mình yêu đâu thuộc về mình, vậy mà sẵn sàng nhảy tới giành giật từ một cô gái khác.
Ngày xưa, tôi đã từng ở trong hoàn cảnh ấy, khóc sướt mướt trong một đám cưới... người khác. Tôi ước giá như mình đủ can đảm để cầm tay chú rể giằng ra khỏi hiện thực, và đưa chú rể đi chạy trốn!!!
Rồi đến lượt tôi cưới, có một cô nhóc bỗng dưng xuất hiện trước 24 giờ đón dâu, và cũng... lăn xả vào kêu gào lòng thương, hy vọng chồng tôi mủi lòng. Tôi nhìn cô gái trẻ, hình ảnh của tôi nhiều năm trước, và trong lòng thầm nói: Em có biết vì sao em không ở vị trí của chị không?
Vì hạnh phúc không có con đường nào là đường shortcut để ta đi thẳng tới nhanh chóng. Kiểu như chạy tới đám cưới và giựt chú rể ra, hoặc đi bắt cóc cô dâu! Mà chúng ta buộc phải xây đắp đời nhau trong một hành trình lâu dài. Chúng ta chọn nhau vì cả một hành trình dài lâu, chứ không phải, chọn kẻ chiến thắng trong cuộc kéo co xem ai níu tay chú rể khỏe hơn.
Tôi thật may mắn, tôi không hất chú rể ra để thỏa mãn lòng tự ái bị tổn thương của mình như cô bạn gái tôi đã kể. Tôi khéo léo dắt kẻ tình địch của mình đi ăn, đi chơi, mua sắm đồ tặng em, chở em đi cùng để... phát thiệp mời đám cưới, tâm sự như một người bạn rất thân, đêm nằm chung giường, buối sáng cùng ngồi hoạch định kế hoạch cưới.
Khi đó, tôi chỉ muốn giữ rịt lấy cô bé ấy, để hòng... cách ly cô ta ra khỏi ông chồng tương lai. Ai biết nguy cơ nào sẽ xảy ra khi một cô gái trẻ có được 24 giờ quý báu trước đám cưới để liều mình với... một ông đàn ông mà ta chưa ràng được ông này vào đời mình?
Nhưng không ngờ, hiệu quả lại đến nhanh chóng hơn. Cô bé càng đi theo tôi, tiếp xúc thế giới của tôi, gặp gỡ những mối quan hệ, nghe những câu chuyện của chúng tôi, cô ấy càng đánh mất quyết tâm và lòng can đảm, sự tiếc nuối, sự hẫng hụt... những thứ đã kéo cô tới chen ngang đời tôi.
Là bởi, cô phát hiện ra cô không hề tồn tại trong thế giới của tôi và ông chồng sắp cưới. Mọi người không biết cô là ai, không quan tâm sự có mặt của cô bên cạnh, cô tận mắt chứng kiến tôi phải đối mặt vô số khó khăn tài chính, áp lực quan hệ và đám cưới, những khúc mắc nảy sinh, những vất vả tôi chia sẻ cùng chồng để bước vào cuộc sống mới v.v... vượt ngoài sự tưởng tượng của một cô gái trẻ về đám cưới và về... chồng tôi.
Cô ấy rút lui, chồng tôi cũng không quan tâm cô ấy ra đi lúc nào!
Nếu bạn định hỗn chiến trong đám cưới, thậm chí, như một clips nóng bỏng trên mạng, quay một anh chàng gay ở Trung Quốc đã xông vào đám cưới cướp được chú rể chạy đi, thì bạn hãy dừng lại năm phút để nghĩ, một điều đơn giản thế này thôi:
Tại sao ta lại phải hy sinh mọi thứ – kể cả liêm sỉ – để cướp anh ấy, trong khi, anh ấy hoàn toàn có đủ minh mẫn, thậm chí, anh ấy chỉ cần một cái lắc đầu, để từ chối đám cưới?
Vậy vấn đề ở đây là anh ấy, là đám cưới, hay là... chính bạn, người tin vào những shortcut có thể dẫn nhanh tới hôn nhân? Hoặc những phép lạ xảy ra vào giây phút cuối?
2. Đàn ông luôn có dã tâm yêuKhi yêu cũng cần phải có dã tâm, đó là ham muốn chiếm đoạt sở hữu, đi kèm khao khát chinh phục. Thực ra đàn ông dùng yêu làm vũ khí, còn đàn bà lại tưởng yêu là mục đích. Một vài người ngây thơ còn tưởng bản thân mình mới là mục đích của yêu.
Chuyện bạn tôi kể xong rồi, giờ kể chuyện bạn ông xã. (Thì cưới xong rồi, giờ ông ấy đã là ông xã của mình, thì mình có quyền mang bạn bè ông ấy ra... làm thịt!). Bạn ông xã bị cướp mất cô dâu, bị cướp mất thật, trong lúc không phòng bị. Mà tay đàn ông có dã tâm yêu kia, lại chính là... bạn tôi!
Một ngày đẹp trời, ông xã hỏi tôi: "Này em, bạn em cướp vợ bạn anh, giờ em tính sao?".
Bi kịch là cô dâu bị cướp không phải trong ngày cưới, mà là năm năm sau ngày cưới, khi đã làm mẹ của hai con! Và cô dâu năm năm sau ngày cưới ấy, bỏ chồng ôm theo con một đi không trở lại. Bạn ông xã luôn miệng chửi bới, nói đúng là một thằng đàn ông ngu, gái trẻ đầy đường không thèm, lại đi thèm một nái sề nhà mình!
Biết đâu, chính vì anh ta gọi vợ và nghĩ vợ là nái sề, mà anh ta đã mất vợ?
Tôi thấy khó hiểu nhất là cái cô nàng vợ đã dứt áo ra đi ấy, vì sao cô ấy đã để mình bị cướp khỏi cuộc hôn nhân? Trong khi ngược lại, có mấy cô nàng phá được đám cưới của anh chàng mình yêu?
Và có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao chỉ có những cô gái lăn xả vào đám cưới người khác? Còn đàn ông, họ chẳng cần thế, vì họ có thể cướp cô gái bất cứ lúc nào, trước hoặc sau đám cưới. Nếu đàn ông yêu, đàn ông sẵn sàng cướp người mình yêu ra khỏi gia đình cô ấy, dù cô ấy đã là bà mẹ hai con?
Mấu chốt chỉ ở tính lãng mạn của một cô gái trẻ, họ luôn coi đám cưới là một điều gì đó cao quý trọng đại, là sự chấm dứt những cơ hội lông bông. Những cô gái trẻ mơ về váy cưới, quả quyết rằng đám cưới chấm dứt mọi cơ hội lẳng lơ của mình và siết chặt được ông chồng vào vòng tay.
Nên khi người đàn ông họ yêu cưới vợ, họ phải vội vã lao tới, vì sợ mình sẽ chậm chân, sau đám cưới mình không còn cơ hội nào nữa để có được anh ấy. Và sự hụt hẫng tiếc nuối sẽ đẩy cô gái trẻ vào cuộc giành giật chồng người khác.
Trong khi đàn ông thực dụng, mỉa mai thay, coi đám cưới như một thủ tục, một trình tự, như một kỳ thi, một thay đổi vật chất. Sau đám cưới của cô nàng họ yêu, đàn ông vẫn nguyên vẹn là đàn ông. Và họ thấy thế giới cũng thế, nếu họ cần phải có được người phụ nữ họ yêu, họ bất chấp cô ấy là ai, yêu chưa, cưới chưa, có con chưa, họ vẫn lao tới.
Đám cưới không hề là trở ngại cho công cuộc mải mê chinh chiến và yêu đương của đàn ông.
Thế nhưng, suy cho cùng, người phụ nữ sau khi làm cô dâu, sau khi làm mẹ, vẫn sẵn sàng ra đi, mới là kẻ đáng gờm nhất.
Vì không hẳn những người phụ nữ rời bỏ hôn nhân đều vì những lời tình tự mật ngọt của một kẻ đàn ông ngoại tình.
Mà họ đi, cũng không quay đầu lại.
Trang Hạ
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet