Khi con người ta yêu nhau, người ta muốn biến mất vì hi vọng để lại được tìm thấy giữa biển người mênh mông. Em đã chọn cách biến mất nhưng không phải là để chờ anh đi tìm lại em. Bởi vì sau cùng em đã nhận ra với anh, em chỉ là một đứa con gái ngây ngô cần giúp đỡ, là anh đang giúp đỡ em theo cách một chàng trai thường làm với mọi cô gái khi cô ấy đau khổ. Anh không thích em, chưa bao giờ thích em cả.
- Ngày mình gặp nhau.
Em đã từng viết rất nhiều về chàng trai mà sau này em sẽ thích. Đó là một người thích đọc sách, biết chơi nhạc cụ và tính cách thật hài hước...
Đó là một cái comment rất vui vơ trên facebook của em: "Nếu em tìm được cuốn sách anh thích, em muốn gì cũng được." Nguyên một buổi tối em ngồi lục tung các trang sách online và em đã tìm ra cuốn sách ấy. Đầy tự hào, em chạy đi tìm anh sau khi đặt mua sách. Khi ấy, mới nghe anh nói một câu: "Trời ơi, anh đã tự hứa với bản thân mình là ai tìm được cuốn đó anh sẽ yêu người ta đấy". Em chỉ cười nghĩ anh đang đùa, chúng ta thậm chí còn chưa gặp nhau cơ mà. Và chúng mình đã bắt đầu như thế.
Đêm trước khi mình gặp nhau lần đầu tiên, anh gọi cho em hàng giờ đồng hồ, chơi guitar và hát cho em nghe. Em khi ấy chẳng nghe rõ anh hát gì, cũng chẳng nhớ anh hát những bài nào, chỉ biết rằng giọng anh rất trầm ấm.
Mình gặp nhau vào buổi chụp ảnh kỉ niệm tuổi 18 của em mà anh là người chụp ảnh. Em là "single bride" đáng yêu trong chiếc váy trắng xinh đẹp. Em đã lo lắng rất nhiều vì lần đầu tiên gặp anh, vì một người lạ em sẽ ngại mà chẳng chụp được ảnh đẹp mất. Nhưng thật bất ngờ đó là bộ ảnh đẹp nhất của em. Đẹp theo nghĩa tự nhiên. Em cười đùa trước ống kính của một người lạ lúc rất hồn nhiên, lúc dịu dàng vô cùng – điều em chưa bao giờ làm được.
Mọi thứ cứ thế diễn ra mỗi ngày. Là những sáng dù buồn ngủ lắm lắm vẫn cố dậy sớm chọn đồ rồi make up thật đẹp để chờ anh đến đón đi học (đưa em đi học vì cái lý do lãng xẹt: sợ em đi đứng lật đật lại...bị ngã). Là những chiều ngồi lang thang ở quán cafe nào đó đàn piano cho anh nghe hoặc nghe anh hát. Là những tối nói chuyện điện thoại đến tận lúc một trong hai đứa phải đuổi đứa kia đi ngủ sau khi được nghe hát "Chúc bé ngủ ngon". Anh từ khi nào trở thành một thói quen không thể thiếu nơi em. Hễ không thấy anh đâu, chỉ cần đăng status "Where are u?", anh sẽ tìm em ngay và nhắn "I’m here". Cứ thế mà trở thành thân thuộc đến nỗi...thích anh tự khi nào không hay.
- Có thể gặp được một người để yêu thương cũng cần đúng thời điểm.
Anh đến vào thời điểm em đang trượt xuống một cái hố rất sâu của tình yêu: em yêu đơn phương một người, tỏ tình với người ấy và bị từ chối. Đó là những ngày ngoài việc khóc mỗi khi đêm về, em chẳng thể làm được điều gì khác. Cảm giác bản thân không xứng đáng được yêu thương, tủi thân và thất bại cứ quẩn quanh bám lấy em. Em cần dựa vào vai một ai đó, nhưng chẳng có ai. Anh đã trở thành người kéo em khỏi cái hố ấy, giống như gieo những tia nắng long lanh tràn ngập hi vọng vào lòng em. Phải, là thứ hi vọng về một tình cảm mới đang được nhen nhóm.
Anh cùng em chạy trong một tối mưa tầm tã sau buổi cafe muộn, vừa chạy vừa hát ầm ĩ "Dấu mưa". Đó là hôm em nhận được câu trả lời từ mối tình đầu đơn phương kia. Hai đứa ướt hết người, nước mắt em hòa cùng nước mưa. Tối hôm đó em đã đứng trước hiên nhà và khóc rất nhiều sau khi anh đi. Hoặc không phải là em khóc đâu mà là chỉ là cơn mưa đầu hạ ấy quá lớn đến mức lật tung lên mọi tình cảm bộn bề nơi em.
Nếu gặp anh vào một thời điểm khác, chưa chắc em đã thích anh và dễ dàng dựa vào anh nhiều như thế này. Em từng mất tám tháng để nhận ra em thích một chàng trai, vậy mà khi trái tim em bị tổn thương, chỉ mất có hai tháng để em biết em thích anh. Không phải là thích anh để thay thế người đã từ chối em, mà thích anh vì những quan tâm dịu dàng nơi anh, vì suốt mười tám năm qua em chưa từng gặp một chàng trai nào giống như anh – người luôn làm em có cảm giác được che chở. Và vì anh đã đến đúng thời điểm, đưa đôi tay ra nắm lấy những ngón tay đang run rẩy vì đau đớn của em đúng thời điểm.
"Có những thứ tình cảm kiểu như đi xem triển lãm. Bản thân biết lúc nào sẽ phải về. Bản thân thích cái này, muốn cái kia nhưng ngay cả khi có tiền cũng không có cách nào mang về nhà thành của mình được hết. Rồi nó sẽ nhạt dần đi. Như vậy đó. Hoặc giả là bạn cứ cố tìm cách mà quay lại. Để một lần nữa tự trải nghiệm sự bất lực của chính mình."
(Phan Ý Yên)
- Khi nào mình sẽ gặp lại nhau hả anh?
Khi con người ta yêu nhau, người ta muốn biến mất vì hi vọng để lại được tìm thấy giữa biển người mênh mông. Em đã chọn cách biến mất nhưng không phải là để chờ anh đi tìm lại em. Bởi vì sau cùng em đã nhận ra với anh, em chỉ là một đứa con gái ngây ngô cần giúp đỡ, là anh đang giúp đỡ em theo cách một chàng trai thường làm với mọi cô gái khi cô ấy đau khổ. Anh không thích em, chưa bao giờ thích em cả.
Với em, khi đã từng đau một lần vì thứ tình cảm gọi là đơn phương, em sợ lắm nếu lần thứ hai em vướng phải con đường không có lối chung nào cho hai đứa ấy. Em sợ, nên em chọn cách buông tay trước khi trái tim em yêu thương nhiều hơn. Em thà nhớ anh một ngày, hai ngày, ba ngày...đến một tháng, hai tháng, ba tháng... Em thà bứt rứt đến phát điên lên vì không được gặp anh mỗi ngày, không ai đợi trước cửa mỗi sáng đi học, không ai đàn và hát em nghe những giai điệu Suy nghĩ trong anh, Dành cho em, Bức thư tình đầu tiên..., không ai hỏi han và quan tâm em đi đâu làm gì. Em thà làm một kẻ cô độc như thế còn hơn là phải thầm thương một người không hề thích em mà chỉ đối xử tốt với em.
Anh à, mình sẽ gặp lại anh vào một thời điểm khác anh nhé. Khi em đã trưởng thành, đã biết đâu là người ta thích em, đâu là người ta chỉ quan tâm em thôi. Khi anh đã biết "thu nhỏ" những quan tâm dịu dàng của mình lại, những quan tâm kiểu như thế chỉ nên dành cho người anh muốn yêu thực sự.
Ngày mình gặp lại nhau, anh sẽ vẫn là một chàng trai thích đọc sách, biết chụp ảnh và chơi guitar anh nhé. Và ngày ấy, em tin mình sẽ không buông tay để phải quay quắt trong nỗi như anh như thế này nữa...
The Moon -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet