Lấy nhau suốt 2 năm tôi và chồng chưa có con. Đi khám, chồng tôi sức khỏe bình thường, tôi cũng không hiểu nguyên nhân là vì đâu. Nhiều người nghĩ là do tôi, chính chồng cũng nghĩ như vậy. Bản thân tôi cũng không tin vào mình nhưng chưa có kết luận nào từ phía bác sĩ cả, có thể do cả hai người hoặc chỉ là trường hợp hiếm muộn như bao người khác.
2 năm, tôi chịu nhiều áp lực, chịu mệt mỏi vì những câu hỏi không có đầu có đuôi, vừa mang ý trách móc, vừa có ý soi moi. Tôi cảm thấy không còn sức mà chịu đựng. Lắm lúc chỉ muốn mặc kệ tất cả, buông xuôi mọi thứ cho xong. Nhưng lại nghĩ, khi có một đứa con rồi, chồng tôi cũng sẽ vui hơn, gia đình hạnh phúc hơn vì đàn bà hay đàn bà, đều mong muốn có con cái cả. Nếu không có con, hạnh phúc sao bền.
Nhưng chồng luôn nói với tôi, hai vợ chồng phải cùng nhau cố gắng, nếu sau này không có con được thì xin con nuôi. Vì chúng tôi yêu thương nhau vô hạn. Anh chưa từng một lời làm tôi tổn thương…
Lần ấy, tôi cảm thấy cơ thể mình khang khác và nghĩ mình có bầu nhưng lại không dám nói cho chồng biết. Tôi lẳng lặng đi khám và biết tin, mình có bầu. Trời ơi, cảm giác hạnh phúc khó tả. Chưa bao giờ tôi lại vui như vậy. Một người đàn bà hiếm muộn biết tin mình có con, còn hạnh phúc nào hơn thế. Tôi đã khóc suốt mấy tiếng vì không nghĩ đây là sự thật. Cố bấu véo vào mình để biết, tất cả không phải là một giấc mơ. Định bụng, sẽ khiến chồng bất ngờ…
Thấy phản ứng của chồng, tôi hơi lạ. Trước đây, chồng bảo sẽ xin con nuôi sao giờ chồng lại phản ứng tiêu cực, trách móc tôi như thế…? (ảnh minh họa)
Về nhà, tôi nghĩ ra một chuyện để thử lòng chồng, đó là, giả vờ vô sinh . Tôi khóc, nước mắt trào ra vì vui mừng nhưng lại làm như đau khổ nói với chồng rằng, bác sĩ nói tôi không thể sinh con. Chồng ngạc nhiên nhìn tôi, hỏi dồn dập, tại sao, tại sao vậy. Vậy thì chúng ta sẽ làm gì, vậy thì cuộc sống này sẽ như thế nào nếu tôi không thể sinh con. Rồi anh than vãn, tại sao anh lại đen đủi như vậy, lấy phải người vợ không thể sinh con, rồi bố mẹ anh sẽ thế nào.
Thấy phản ứng của chồng, tôi hơi lạ. Trước đây, chồng bảo sẽ xin con nuôi sao giờ chồng lại phản ứng tiêu cực, trách móc tôi như thế…? Tôi hỏi chồng là nếu không sinh được con thì xin con nuôi xem ý chồng thế nào. Nhưng anh quay ngoắt đi, không nói câu gì. Ý anh là, không có chuyện đó đâu…
Những ngày sau đó, tôi buồn vì chồng hờ hững. Anh đi nhậu, say sưa tối ngày. Tôi gọi cho anh về nhưng anh cũng không thèm nghe máy. Về nhà thì nông nặc mùi rượu, rồi quát tháo vợ ầm ầm. Trong cơn say, anh dùng những lời lẽ không ra gì để đay nghiến tôi, chửi bới tôi. Tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng và niềm vui có bầu đã tan biến hết. Vậy là, những gì anh nói chỉ là giả dối…
Tôi vẫn chưa muốn nói với chồng sự thật vì càng sau đó, anh càng tỏ thái độ khó chịu, thật không lịch sự với vợ mình. Anh tha hồ buôn điện thoại, bỏ ngoài tai những lời tôi nói. Tôi bảo có chuyện muốn nói với anh thì anh cũng gạt phắt đi bảo bận đi với bạn bè. Rồi hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của cô bồ của anh, nói rằng anh và cô ta đang ở nhà nghỉ. Tôi lao đến như một con thiêu thân. Chồng tôi và cô ta đang ôm ấp nhau, tôi nhìn được qua khe cửa. Tôi chết lặng, cứ đứng mà khóc…
Hôm sau, tôi hỏi chồng thì anh không ngại mà thừa nhận. Anh còn trắng trợn mà rằng ‘cô không sinh được con thì tôi cũng phải kiếm chỗ chứ. Có thằng nào nó điên mà sống với bà vợ vô sinh ?’. Anh nói vậy khiến tôi điếng người. Đây mới là suy nghĩ thật của anh, một kẻ hoàn toàn tỉnh táo…
Tôi bỏ chồng và không quên để lại tờ giấy khám thai. Tôi nói cho anh toàn bộ sự thật, kèm với tờ đơn ly hôn. (ảnh minh họa)
Cứ nghĩ có một gia đình hạnh phúc nhưng nào ngờ… Tôi xác valy ra đi, bỏ lại gia đình, nơi có chồng và bố mẹ chồng, những người tôi yêu thương và kính trọng. Tôi đau khổ lắm nhưng anh đã coi thường tôi, ngoại tình thì chuyện tôi có con với anh để níu kéo anh, có giải quyết được gì? Căn bản, anh không chân thành với tôi. Vì vợ vô sinh, anh không động viên vợ lại còn buông lời khó nghe như thế, còn trắng trợn vô liêm sỉ thì tôi biết nói gì đây. Người như thế thì sau này không thể lo cho mẹ con tôi.
Tôi bỏ chồng và không quên để lại tờ giấy khám thai. Tôi nói cho anh toàn bộ sự thật, kèm với tờ đơn ly hôn. Chắc chắn rồi, tôi không thể nào quên được những lời xúc phạm anh dành cho tôi. Không thể nào tha thứ. Tôi sẽ sinh con một mình, làm mẹ đơn thân và không bao giờ chấp nhận anh dù với lý do gì đi chăng nữa. Tất cả những gì anh dành cho tôi là sự ê chề, nhục nhã và cả sự bỉ ổi của người đàn ông chỉ nói lời hay ý đẹp. Thôi thì, 2 năm qua cũng phải cảm ơn vì anh đã cưu mang tôi.
Đó, chúng ta chỉ thực sự hiểu được người khác có chân thành với mình thật không khi chúng ta gặp khó khăn. Lúc khó khăn hoạn nạn mà chồng bỏ rơi mình thì kẻ đó, vĩnh viễn không xứng đáng làm chồng, làm cha…
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet