Anh thích em ngang bướng nhưng ngay lúc này em lại thấy ghét cái cố chấp của mình. Cố chấp nhớ một người, cố chấp thương một người, người mà sẽ chẳng bao giờ đứng bên em nữa...
Em như phát điên. Em cười nhiều hơn mọi ngày. Em lạc quan hơn mọi ngày. Nhưng khi đêm đến, khi thế giới xung quanh em chỉ toàn màu đen, khi mọi vật đều lạnh lẽo thì em khóc, em khóc như một đứa trẻ.
Anh là gió mát. Cơn gió trong lành thổi đến bên em. Cuộc sống của em là nhớ nhung một người, là say đắm một người, là mong ngóng một người.
Anh là gió lạnh. Lạnh lẽo đến mức làm em run sợ, làm em run lên vì nhớ anh da diết.
Gió xa em rồi. Em biết rồi sẽ có ngày gió cuốn đi xa mãi. Nhưng con người em cố chấp không tin đó là sự thật. Em biết rồi gió sẽ tìm về nơi gió vốn dĩ thuộc về. Nhưng con người em không đủ mạnh mẽ để mỉm cười nhìn gió đi.
Em còn lại một mình. Một mình với bao bộn bề, bao nỗi nhớ. Ai đó nói với em, đừng quá bi lụy, cứ cười lên đi, trong tình yêu thì nỗi đau chỉ thuộc về một người chứ đâu có ai thấy thương, thấy xót. Ừ thì, em cô gắng cười. Nhưng đó chỉ là lớp vỏ giả tạo được không anh? Bên trong sao em ngừng nhớ ngừng yêu ngừng thương anh cho được.
Em sống với muôn vàn thói quen. Nhưng thật miễn cưỡng cho em là thói quen nào cũng liên quan tới anh. Em vẫn ôm khư khư điện thoại, mắt ráo rác tìm kiếm một tin nhắn, chỉ cần có chuông báo đã khiến tim em thổn thức. Em vẫn thức khuya, vì lúc trước em phải kể lể hết mọi chuyện của em thì ai đó mới chịu đi ngủ. Em vẫn bật dậy vào sáng sớm, cầm điện thoại xem rồi ngủ tiếp, nhưng khác là lúc trước em đánh thức anh dậy còn bây giờ cầm lên rồi đặt xuống, em rơi nước mắt và trằn trọc mãi.
Em vốn là cô bé nói nhiều, nhưng giờ thì em kìm lại vì sợ cảm giác làm phiền một người đã hết yêu thương em. Yêu thương nhiều nhưng khoảng cách sao mà xa quá. Vậy là em lại tự mình mạnh mẽ, tự mình vượt qua mọi chuyện đúng không anh? Em sẽ cố anh nhé.
Em sẽ cố gắng...
Gió -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet