Lần đầu tiên ra Hà Nội, đi đến đâu em cứ bám chặt lấy tay tôi. Tôi khẽ siết chặt vì sợ em thấy xa lạ và nhớ nhà rồi sẽ òa khóc như một đứa trẻ.
Lần đầu tiên ra Hà Nội, tôi bỗng thấy mắt em đỏ hoe nhưng chẳng dám khóc trước mặt tôi; em len lén lau nước mắt ỏ một góc phòng. Em sợ tôi lo lắng. Em bảo em nhớ nhà, nhớ bạn bè… Tôi xoa xoa bàn tay em nóng ran, muốn động viên thật nhiều nhưng hình như có cái gì nghẹn đắng ở cổ họng…
Lần đầu tiên ra Hà Nội, em cứ ngồi thẫn thờ cuối hành lang phòng trọ mắt chăm chăm nhìn về phía xa hun hút bóng hoàng hôn. Bằng lăng cuối mùa nở muộn nhuộm tím cả lòn người niềm thương nhớ chơi vơi…
Ngày mai, em bắt đầu chiến đấu với môn thi đầu tiên. Căng thẳng, mệt mỏi in hằn lên gương mặt đã gầy rộc đi…
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet