Chúng ta đã yêu nhau đậm sau tưởng chừng chẳng có gì có thể chia cắt được, nhưng đến với nhau đâu chỉ có riêng 2 ta. Gia đình anh và em, em chưa bao giờ em muốn anh chọn lựa, vì nếu là em, em cũng sẽ chẳng bao giờ từ bỏ gia đình. Tuy nhiên, em vẫn có quyền đau, phải không anh?
Em đau đớn cho mối tình mình bỏ ra quá nhiều hi vọng và mơ ước. Em đã mơ về ngôi nhà, những đứa trẻ xinh xắn mà chúng sẽ gọi anh là ba và em là mẹ. Một mái ấm em và anh sẽ nắm tay nhau qua bao nhiêu bão dông của cuộc đời. Nhưng sự thật là chúng ta có thể đi cùng nhau một quãng đường, không ngắn cũng chẳng dài, đủ để ta đau đáu bởi những ngọt ngào mang tên kỉ niệm.
Anh nhớ em, tìm tới em như điều tất lẽ dĩ ngẫu. Em cũng muốn bỏ mặc tất cả để chạy đến bên anh, ôm lấy anh. Nhưng cuộc sống thấm đầy nước mắt mỗi đêm khiến em thức tỉnh, rồi anh lại rời xa em sau khi làm xáo trộn cái trật tự em cố quen sau khi anh rời bỏ emem. Em muốn làm vợ anh, chứ không phải một người tình , khắc khoải yêu thương trong đau đớn. Em chẳng phải người thứ 3, nhưng em là người không được gia đình anh thừa nhận, mặc cho em không phải là cô gái xấu. Em chẳng thể chọn gia đình cho mình, và em cũng tự hào về gia đình em. Vì thế, anh à, ta buông tay nhau thôi!
Đến khi em bình tâm lại, em sẽ lại nhoẻn miệng cười hồn nhiên như ngày đầu ta gặp nhau, sẽ nhớ về những kỉ niệm của đôi ta mà không hề vương giọt nước mắt. Anh cũng đừng buồn nhiều nữa, nghe anh! Vạn sự tùy duyên, hãy cứ nghĩ vậy cho lòng thanh thản. Rồi sau cơn mưa, nắng ấm áp sẽ hong khô tất cả. Chúng ta vẫn luôn nhớ về nhau với những gì tốt đẹp nhất của tuổi trẻ ngất ngưởng, của những ngày thật xanh, phải không anh?
Kem Lem -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet