Nếu bạn hỏi rằng một mối quan hệ có thể bên nhau bao lâu, đến khi nào. Tôi thực muốn hỏi rằng, để quên một nỗi đau, một con người thì cần bao lâu, và đến khi nào...
Có những người thật lạ, bước nhẹ vào tim ta rồi để lại một khoảng trống lớn trong lòng mãi chẳng nguôi...
Những lúc ưu phiền, tôi cứ nhớ lại mấy chuyện cũ, chuyện bạn chuyện tôi... Hay có những khi chỉ một cái tên đi ngang qua cũng khiến hình ảnh về bạn lại xuất hiện trong tôi. Đôi khi tôi chợt hỏi, không biết bạn có thế, có từng vì tôi mà rơi nước mắt, có từng nghĩ đến tôi mà mỉm cười...
Ngày ấy, ta đến với nhau chẳng biết có phải là do duyên trời hay không. Nhưng những buổi nói chuyện nhiều vô kể, những trò nghịch dại chưa bao giờ ngừng lại lôi kéo ta đến với nhau, ngày một gần hơn, một cách thuần khiết và nhiệt thành của tuổi trẻ.
Ngày ấy, chẳng biết cơ duyên từng nào, ta gặp nhau và cứ thế bên nhau thôi. Chẳng tính toán, chẳng so bì hơn thua... Mọi thứ cứ trong trẻo như vậy, ấy mà chớp mắt cái mọi thứ đã xoay vần đến bước nào mà ngày hôm nay ta không còn gặp lại...
Trong lòng tôi, có những khoảng trống lớn đến vô tận, khi nhắc về những người bạn cũ, những người đã đi ngang qua cuộc đời tôi. Cũ, nghe thôi mới thật xót xa, thật nao lòng...
Những chiều đông muộn như thế này lại khiến tôi nhớ về những câu chuyện ngày còn trẻ. Đâu đó trong ta vẫn còn hình bóng của nhau, nhưng sao không hề muốn nhắc đến...
Có người nói với tôi, với một mối quan hệ, hãy cứ thản nhiên mà chấp nhận, điều bạn bận tâm là "bao lâu" và "khi nào". Tôi có lẽ không vô tư như vậy. Tôi kì vọng cao vào các mối quan hệ, càng khiến tôi yêu thích, tôi càng muốn trân trọng. Càng khiến tôi trân trọng tôi càng muốn lâu bền, khi ấy tôi chẳng mảy may nghĩ đến hai chữ "rời xa". Chỉ đến khi người ta thực sự đã xa tôi rồi, bằng cảm nhận của con tim và nước mắt của lí trí, tôi mới biết rằng tôi đã mất họ...
Mất đi một người đâu có gì khó, áp lực, cám dỗ, hay chỉ khi đã quá chán với cách yêu thương của ta, họ không dung tha cho mọi sự ngây ngô của ta mà nói rằng không hợp.
Mất đi một mối quan hệ đâu có gì khó, con gái với nhau chỉ cần chê bai vài điều, nói xấu vài câu... rồi mai sẽ chẳng gặp lại. Còn con trai, chỉ cần im đi thôi, rồi sẽ chỉ là những câu hỏi trong lòng, những dấu lặng cứ thế đi cùng năm tháng. Một ngày gặp lại cũng chỉ là sự ngượng ngịu mà rằng ngày ấy, bây giờ...
Mất đi yêu thương, phải đau trong bao lâu, phải dùng bao nhiêu giày vò để quên?
Mất đi yêu thương, phải bao lâu mới lại có được, phải từng nào niềm tin để tiếp tục mở lòng.
Mất đi yêu thương, đôi khi là mất đi chính mình. Tình yêu, tình bạn, tình anh em. Tình nào mà chả phải vun đắp bằng tình nghĩa, bằng chân thành, mà chẳng trải qua gian truân cãi vã, hợp rồi tan.
Mất đi yêu thương, là vỡ cả con tim ra, rồi tự ngồi gắn kết lại, là bao đêm đau đớn, là bao hoài niệm...
Mất đi yêu thương... mất đi cái gì mà không đau, không hối tiếc.
Vậy mà, yêu thương bên đời lại cứ hay vụt đi mất. Bất kì một người thiện lương hay kẻ ác nào cũng từng có rất nhiều yêu thương, cũng từng đánh mất yêu thương và cũng khao khát yêu thương, vậy mà ta cứ hoài làm tổn thương nhau.
Những vội vã và bộn bề của cuộc sống thường nhật rồi cũng khiến ta dần quên đi chuyện của ngày hôm qua, chỉ đôi khi có người nhắc đến ta lại mơ hồ nhớ về những nỗi đau đã gây ra cho nhau. Tại sao lại là nỗi đau, tại sao lại nhớ đến những thứ từng khiến con tim vụn vỡ cơ chứ. Vết thương dù có lành thì cũng để lại sẹo, sau những nụ cười và bình ổn là những khoảng trống mà đôi khi nơi ngực trái ấy cứ rung lên những hồi da diết.
Nếu bạn hỏi rằng một mối quan hệ có thể bên nhau bao lâu, đến khi nào. Tôi thực muốn hỏi rằng, để quên một nỗi đau, một con người thì cần bao lâu, và đến khi nào...
Huyền Vui -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet