Có những quãng thời gian chần chừ lững thững giữa những cái nắm tay, sợ chênh chao buồn rồi đặt đại tay mình vào một bàn tay ai khác. Nhưng những hờ hững cứ trao đi mải miết để thu lượm về không ít tổn thương. Con người ta suy cho cùng, cũng chỉ vì cảm giác được an toàn mà kiếm tìm ai đó, cạnh bên ai đó, lắng lo cho ai đó. Thèm yêu!
Rồi những cuối tuần rong ruổi, trong đám bạn thân hầu hết đã có chốn có nơi, kéo một dãy dài danh bạ không tìm được người nhắn nhủ, chẳng kiếm nổi người để hỏi han. Tự nhiên chậc lưỡi, vậy là có một mình thơn thẩn với tim yêu một mình. Đời trôi rất vội và người lạ lướt qua rất mau. Thèm được khóc than với đời dăm ba phút cho cuộc đời này đừng quá chán, có ai đó ngồi sau, vòng tay lên trước bụng, cứ thế giữ chặt cho khi nào môi không còn bật ra thành tiếng nấc.
Đôi khi cũng không biết mình muốn gì, nghĩ gì. Khi trò chuyện với người thì rôm rả tươi vui, nói sẵn sàng tiến tới chỉ cần giới thiệu cho mình một ai đó để quan tâm. Nhưng người ta đánh tiếng lai bắt đầu co chân chạy, như thể sợ lộ diện dù chỉ một phút thôi cũng khiến đối phương đổ cái rầm. Sợ yêu người lạ, bởi yêu người lạ rồi vết thương khi chữa khó lành da. Người càng lạ, yêu càng sâu, quên càng lâu.
Thôi thì vẫn còn đó ngày rộng tháng dài, tự nói với bản thân rằng mình còn rất trẻ. Hãy để dành tình yêu này lành lặn, cho người mình đã trót thi gan, chờ ngày mà người sẽ đến để gõ cửa tim mềm. Dẫu biết có đôi phần mơ mộng, vì thực tế vốn vẫn dễ phũ phàng. Nhưng không thể trách cứ tuổi trẻ khi tim cứ nhằng nhẵng lười yêu, lười cơi nới những mối quan hệ mới. Vì vốn tim yêu cũng muôn phần lì lợm, nói sẽ gắng chờ, sẽ gắng đợi đến một lúc nào đó thật xa xôi.
Cứ để tim mình bình an, phục hồi những thương tổn của quãng đường trước đó, lấy thêm sức lực để chống đỡ cho những ngày sau. Chờ yêu đi vậy, chờ một ngày tình đến để yêu nhau đi vậy!
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet