Cô đau khổ khi cuộc đời cứ mãi lênh đênh đầy song gió, cô nhiều lần tự hỏi tại vì sao số phận trớ trêu với cô như thế? Phải chăng kiếp trước cô gieo nợ...
Cô đã yêu bằng trọn con tim, yêu chân thành bằng tình yêu cao cả, chấp nhận – hi sinh – tha thứ là ba điều cô tâm đắc để có một tình yêu bền đẹp. Đúng như thế, tất cả mọi người đều biết và chỉ biết cô là người con gái hạnh phúc trong tình ái khiến bao người ngưỡng mộ, ước ao. Nhưng, thực tế nhìn vậy không hẳn vậy...
Mọi người bất ngờ khi cô chính thức chuyển chế độ "in relationship" sang "single", cũng dễ hiểu thôi khi mà mới đây "hạnh phúc" của cô vẫn còn xuất hiện trên facebook. Cô khác mọi người một chút là chỉ đăng những điều tốt đẹp trong tình yêu, còn buồn đau cô giữ lấy riêng mình, chỉ có những người thân, thật sự thân mới biết được chuyện tình của cô như thế nào. Cũng vì vậy mà khi cô single chỉ "bạn bè facebook" mới bất ngờ một cách bất ngờ, còn BẠN cô thì "lẽ ra phải như thế từ sớm" "lẽ ra không nên tha thứ nhiều như vậy", lẽ ra và lẽ ra,...
Vì đổ vỡ của cô chỉ là giọt nước tràn ly nên ngay khi phát hiện điều dối tra từ hắn cô đã quyết định chấm dứt mọi thứ. Cô cắt mọi liên lạc vs hắn, cô không cho phép con tim cứ mãi thắng lý trí như vậy. Cô bỏ đi, cô đi tìm chốn bình yên. Cô trãi qua những ngày bình lặng, nghe những bài giảng Pháp để thấy rằng "CUỘC ĐỜI LÀ VÔ THƯỜNG".
Mọi thứ đã ổn, khi tâm đã bình, cô quay về, về với gia đình yêu thương. Cô dọn dẹp lại căn phòng để bắt đầu bước vào cuộc sống không có hắn, không có tình cảm lứa đôi mà chỉ còn gia đình, công việc và bạn bè. Mọi người ngỡ ngàng trước sự mạnh mẽ ở cô, gia đình sợ rằng cô đang cố tỏ ra để họ an tâm nên luôn động viên cô. Nhưng không phải là cô tỏ ra cô ổn mà đúng là như vậy, cô đã thấu hiểu hai chữ vô thường nên tâm an, lòng nhẹ.
Bạn bè hỏi thăm cô, ai cũng khen cô mạnh mẽ, rồi cũng tặng cô chữ "thương", chắc hẳn mọi người nghĩ cô đang đau lắm nên mới nói thương cô, mà thương như thế phải chăng là thương hại? Cô lại cười. Rõ ràng là cô đang ổn của ổn. Có một cô bé cũng buồn chuyện tình cảm, nhắn tin hỏi cô "tụi em yêu nhau mới một năm, kỉ niệm chỉ là những buổi ăn uống bình thường, mà sao khi chia tay em thấy đau chịu không nỗi, chị yêu lâu như vậy, trãi qua biết bao chuyện mà sao chia tay em thấy chị mạnh mẽ quá...". Cô nói mỗi người một hoàn cảnh, chuyện của cô đúng là đau thật đấy, dù cô là người quyết định cho sự chia ly. Đâu phải cô không buồn, nhưng cô biết cô nên buồn vì cái gì?
Điều thứ nhất cô buồn vì đã cố gắng hết sức nhưng không được gì. Điều thứ hai, buồn vì đã để trái tim hành hạ bản thân bao năm trời, để con tim điều khiển mọi thứ, đến mức không nghe lời cha mẹ. Điều thứ ba, chính cô đã dùng sự tha thứ chà đạp lên tình yêu của cô. Còn về hắn cô không chút tiếc nuối.
Nhưng, lại thêm một cái "nhưng". Nhưng mỗi lúc kỉ niệm ùa về thì sao? Cô lại nhớ hắn ư? Thương hắn ư? Khóc ư? Không, cô không hề làm thế, đó không phải là cô. Cái tâm niệm rằng nếu không dùng chữ "hận" để quên thì hãy mỉm cười, nói khẽ hai chữ "cảm ơn", hãy cứ cảm ơn như thế ta sẽ thấy lòng ta nhẹ lắm. Cô đã như vậy, vì tình yêu mà, đâu thể xấu hết được, chính những cái đẹp từng có mới khiến ta day dứt, khổ đau khi kết thúc. Kỉ niệm đẹp là thứ giằng xe tim ta khi đang ở bên ranh giới buông - nắm. Vì thế cô đã âm thầm gởi đến hắn bao lời cảm ơn.
Hãy cứ cảm ơn họ đã cho ta những giây phút đó rồi thì quên hết đi để làm lại cuộc đời. Đừng bao giờ biến sự chia tay thành cái cớ cho ta gục ngã, hãy nghĩ và luôn nghĩ không có gì là mãi mãi, mất thứ này nghĩa là ta có cơ hội có một thứ khác tốt đẹp hơn. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, những trãi nghiệm giúp ta trưởng thành hơn. Hãy sống sao đừng để một ngày ta phải đánh vần chữ "TIẾC" chỉ vì "TÌNH".
Võ Ngọc Thi -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet