Thỉnh thoảng anh có hỏi han và quan tâm, nhưng nói đúng hơn thì chút quan tâm ấy của anh lại mang hình hài của sự "thương hại". Thích thì anh nói chuyện, không thích thì anh không nói; cảm giác tồn tại chỉ riêng anh mà cứ như tim em là đá lạnh. Anh khiến em càng thêm đau đớn, cảm giác mình tội nghiệp giống như một đứa ngốc vừa bị người khác bỏ rơi...
Đừng thương hại em, như vậy sẽ khiến em có cảm giác mình vô cùng tội nghiệp đấy anh à! Em không muốn thế đâu...
"Em thích anh vì điều gì?" "Sao em lại nghĩ em đã thích anh?" – Những câu hỏi như khứa da thịt em từ anh. Khó chịu thật đấy, khi tình cảm của em chỉ được gói gọn trong 2 câu hỏi đó thôi sao anh? Ừ mà cũng đúng, thắc mắc thì đều có lí do. Em và anh mới gặp nhau thôi mà, sao thích anh nhanh được. Nhưng bản thân em cũng không thể lí giải được, anh giúp em trả lời luôn đi, chứ em cũng không có câu trả lời cụ thể nữa... chỉ biết mình đã thích anh, thích từ hồi nào em không rõ nữa, chỉ biết tim đập khi nhìn anh, chỉ biết nhớ anh khi xa anh và chỉ biết lúc nào trong suy nghĩ em, anh cũng là duy nhất...
Nhưng mà anh biết không? Trong lòng em, suy nghĩ em - anh đều rất quan trọng. Tuy nhiên điều em lo sợ, không phải anh không thích em mà em sợ, sợ anh xem thường một đứa con gái như em, đứa con gái vượt qua lòng tự trọng để nói rằng: "Em thích anh". Biết vậy mà chã thể giữ riêng bí mật cho mình em được, chã thể cất yên được...
Vết thương tự em tạo, nên cho dù sâu hay có mất đi thì sẽ mãi còn đó vết sẹo và vẫn có thể nhức buốt trở lại mỗi khi trái gió, trở trời về. Trong cuộc đời có lúc tự bản thân ta làm đau chính mình vậy đó anh à! Một đứa con gái, khung trời luôn ửng hồng nhưng khi anh đến gom màu đó chỉ còn giữ cho riêng anh thôi... nó không đơn sắc là màu hồng trong suy nghĩ nhỏ bé của em, nó cũng không là màu đen sám xịt mà giờ là bầu trời nhiều màu sắc với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Mới đó thôi, mà thấy em suy nghĩ nhiều quá há...
Có lẽ anh vẫn nghĩ rằng em là một đứa con gái yếu đuối, có thể anh vẫn tưởng rằng em sẽ không kiềm chế được bản thân mình mà làm những chuyện ngốc nghếch, dại khờ. Bởi vậy nên những ngày vừa qua anh mới cố gắng vét nốt chút thương còn sót lại để dành nó cho em. Thỉnh thoảng anh có hỏi han và quan tâm, nhưng nói đúng hơn thì chút quan tâm ấy của anh lại mang hình hài của sự"thương hại".Thích thì anh nói chuyện, không thích thì anh không nói; cảm giác tồn tại chỉ riêng anh mà cứ như tim em là đá lạnh. Anh khiến em càng thêm đau đớn, cảm giác mình tội nghiệp giống như một đứa ngốc vừa bị người khác bỏ rơi.
Trước những gì xảy ra em cũng thấy rằng mình yếu đuối, nhưng lòng tự trọng cao vời vợi trong em không thể chịu đựng sự thương hại đó thêm nữa. Đã bao lần nước mắt đọng trên khóe mắt em rưng rưng, nghèn nghẹn, đã bao buổi sáng em thức dậy với một đôi mắt sưng húp và thâm quầng. Cõi lòng em đau thắt, trái tim em thì cứ liên tiếp bị dày vò đến nhức nhối và đớn đau. Tất cả cũng chỉ vì em đã thích anh quá thật, còn anh thì lại đã thích người ta rồi.
Rồi một ngày, cảm giác đau sẽ lập tức biến mất, mà thay vào đó là sự trống rỗng và vô cảm đến đáng sợ của trái tim cho đến khi em không thể chịu đựng được nữa...
Anh đừng đưa em đến những tổn thương không đáng có cho tâm hồn cô gái mới lớn như em. Em vẫn nói cười vô tư giống như chưa hề có chuyện gì để không một ai biết rằng em đang buồn và cô đơn lắm. Trái tim này tuy mỏng manh nhưng không hề yếu ớt, bởi vậy nên anh chẳng cần phải tỏ ra thương hại nữa đâu. Rồi tự em sẽ biết cách đưa mình vượt qua mọi nỗi đau để trái tim có thể đập những nhịp bình yên trở lại, giống như những ngày tháng còn chưa biết đến cảm giác thích anh – là con nhỏ loi nhoi, cười nói như ngày anh chưa đến.
Anh cứ yên tâm mà bước đi, đi về phía người anh chọn; hãy rời xa em như anh muốn và hãy đến với nơi nào mà anh cảm thấy hạnh phúc nhất. Con đường mà anh đã chọn đẹp tươi và hợp với anh lắm đấy, vậy nên hãy cứ quay lưng lại phía em mà cất bước ra đi. Anh hãy nhớ rằng đừng bao giờ có ý định quay đầu nhìn lại, bởi biết đâu chừng một lúc nào đó đôi chân anh lại chùn bước khi nhìn thấy sự lột xác trong tương lai của em. Em đã quyết tâm rồi, nhất định em sẽ phải thay đổi, một khoảng thời gian không xa nữa anh sẽ thấy em tự tin và đứng vững ngay cả khi bên cạnh chẳng còn bóng hình anh.
Trên đời này em ghét nhất là khi bị người khác nhìn mình bằng con mắt thương hại, vậy nên em sẽ cố gắng thật nhiều để một lúc nào đó có thể ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh khi đối diện với anh và cả người ấy của anh. Có lẽ mục tiêu này nghe hơi cực đoan, thế nhưng chung quy lại cũng chỉ vì em muốn quên anh mãi mãi.
Anh đã có cuộc sống của riêng mình, còn em, nhất định rồi cuối cùng em cũng sẽ ổn thôi!
Hai Téo -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet