Điều cần bây giờ, trong những ngấp nghé tuổi gần 30 là luôn tự nhủ rằng cuộc sống thật xinh đẹp, cuộc sống luôn công bằng và ở đâu đó, nhất định có người vẫn đang chờ mình chỉ là hơi muộn một xíu, xíu thôi.
28 rồi
Không thể nói là ta vẫn hồn nhiên, tôi ngây thơ hay đại loại gì đó như các nàng mới chập chững bước vào tuổi 20 được. Cũng không thể nói hay hỏi ngẩn ngơ cuộc sống yêu là gì, thương là gì, chờ đợi, tan vỡ... là gì!
Đúng!
Đã từng có những rung rinh trước những cơn gió lạ, có cả những say đắm đến dồ dại với những ảo vọng, có cả cái khờ khạo đến khó hiểu và không thể giải thích. Cũng đã từng thích vài người, nghĩ có thể yêu vài người, nhưng cuối cùng tất cả đều tan vào hư vô. Có cả những vụn vỡ, những vấp ngã để học cách lớn lên và bản lĩnh nữa
Nhưng, ta vẫn tìm lại cho mình, vẫn là đứa hay mơ mộng, muốn thấy có nắng, mây hồng nền trời màu xanh biêng biếc. Vẫn ấp ủ cho một mối tình không quá ư lãng mạn nhưng sẽ là như những ý nghĩ ta sẽ nghĩ. Cái thứ sến sẩm mà người ta vẫn nói, vẫn cười với ta thế chả làm ta quên ru nó.;)
28 rồi
Dù vẫn mộng mơ là thế nhưng vẫn biết cuộc sống sẽ nhiều lúc trớ trêu lắm, nhiều lúc phức tạp lắm chả đơn giản như mình nghĩ. Cố gắng từng ngày, từng ngày suy nghĩ về mọi điều giản đơn, suy nghĩ về những hạnh phúc nhỏ nhoi nhất,suy nghĩ về những hạnh phúc tự chính trong tâm hồn ta. Luôn cố gắng biến những thứ khô khan thành vật thể đáng yêu và kool.
Nhưng đôi lúc, chút xô bồ, chút bụi bặm của cuộc sống lại khiến ta mệt mỏi. Những khi như thế, ta thèm khát có được một bờ vai rộng.. Và như cào sâu vào cái sự cô đơn mà ta vẫn thường lảnh tránh nó. Tất cả như thảy để trật ra, phơi bày ra rằng:Ta cần yêu, ta cần được thương, ta cần được hiểu đến nhường nào.
Người yêu à! Có không? Có đấy! Đó là người để yêu.Qua rồi cái thời yêu mù quáng, yêu trong những mớ lo lắng và run sợ cho tương lai, thứ tình cảm ta dành cho anh đúng hơn đó là sự quý mến, trân trọng và tìm thấy sự phù hợp và giống đến tỉ thứ. Một thứ tình cảm sáng trong và mong manh đến mơ hồ, mà có lẽ chỉ mình ta giữ, đang nuôi nấng mà ước và mơ, mà vẽ vời ra tương lai trong ảo vọng. Có ngô nghê không! Không! 28 rồi, đủ lớn để biết những thứ gì cần buông sẽ thẳng tay mà tháo, những thứ cần giữ sẵn sàng mua thêm nịt để giữ thật chặt. Nhưng tình cảm mà, đâu phải mình muốn giữ là được.
À thì là tại duyên đấy! Tại phận nữa chứ. Nên ta cứ chờ vào cái duyên phận đấy. Có sao đâu! Ta vẫn nghĩ nếu như chả có được anh, ta vẫn trân trọng anh, vẫn yêu quý anh, vẫn cảm ơn anh vì có anh, cuộc sống ta mới trở nên sáng và nhiều nắng như này mà.
Ôi! Cứ nhủ vậy thôi! Chả là gì của nhau cái lúc này, vậy mà cứ thi thoảng, ta lại muốn hờn, muốn dỗi, muốn ăn vạ anh khi anh quên ta trong những ngày lặng im hay bận rộn của anh. Lại bâng khuâng, lại chạnh, lại tủi, và lại nhủ lòng những thứ như như thế.
Ước gì có ai đó đang đợi mình như mình đang đợi họ ấy vậy. Và biết đâu, cũng có người đang tìm mình chớ trêu như cách mình đang tìm và chờ đợi họ vậy. Duyên phận nó vẫn thách thức sự kiên trì cả bằng thời gian và sự nhẫn lại, hay cả trong vô vọng vậy đấy.
Điều cần bây giờ, trong những ngấp nghé tuổi gần 30 là luôn tự nhủ rằng cuộc sống thật xinh đẹp, cuộc sống luôn công bằng và ở đâu đó, nhất định có người vẫn đang chờ mình chỉ là hơi muộn một xíu, xíu thôi. Và hơn cả, muốn nói với anh ngay lúc này, trong những chênh vênh ta thèm thuồng đến cuồng si, chỉ muốn chạy đến bên anh, nắm lấy tay anh, nói với anh rằng " giả vờ yêu em đi, cho em gục vào vùng ngực ấm đó, ôm em một chút, chỉ cần là một chút thôi anh"
Ôi! 28!
Ôi! Chênh vênh....
LI LY -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet