Thế rồi mỗi lần về nhà, mọi người lại hỏi han có người yêu chưa cháu, rồi đứa này mới ra trường đã cưới rồi đấy, thằng bạn hồi nhỏ chơi cũng gọi điện mời cưới. Tự nhiên, bất giức nhìn lại mình, ừ thì người yêu chưa có, nhưng mà vào lúc này thì nó chưa quan trọng lắm. Tuổi 22, còn trẻ, còn xuân thì vội gì cưới hỏi làm gì. Còn trẻ, còn nhiệt thì cứ tự do mà bay nhảy. Khi nào mỏi chân rồi hãy tìm chỗ dừng cho vững chắc.
"Kết thúc để bắt đầu...!"
Chắc hẳn ai ở cái tuổi như nó - đứa sinh viên năm 4, cũng sẽ từng có, từng trải qua những cảm xúc như thế này. Ngày kết thúc các môn học, tự nhiên trong lòng có cái gì đó gọi là nuối tiếc, còn vấn vương và bắt đầu hoài niệm.
Hoài niệm - những thứ đã qua mà vẫn còn như mới. Những kí ức bắt đầu ùa về, kí ức về cái thời mới chập chững vào trường, thấy cái gì cũng mới, cái gì cũng lạ và cái thành phố này thì thấy nó rộng lớn quá. Rồi đến cái thời mải miết rong chơi, quên cả học hành để bây giờ thấy tiếc vì chưa làm điều gì đó, tiếc vì đã làm những thứ mà nhì lại thấy ngu ngốc đến nhường nào. Những kỉ niệm, những kí ức cứ ùa về trong suy nghĩ, ồ ạt, không ngừng khiến cho con người ta ghẹt thở và không dám tin có thời mình đã như thế.
" kí ức mong manh"
Giật mình với những hồi ức, quay về thực tại...! Cái thành phố mà lúc trước nó lạ lẫm thấy rộng lớn thì giờ lại thấy thân thuộc quá rồi, nhỏ bé, nhỏ bé đến mức người ta ghẹt thở. Bắt đầu một hành trình mới, gian nan, chông gai thử thách. Càng như thế, thấy bản thân càng bé lại, càng thu hẹp mình lại. Lúc trước là vô tư, là không lo âu cứ vui vẻ rong chơi, giờ thì khác rồi, suy nghĩ nhiều hơn. Không còn buồn vì không có người thương, bời nghĩ cho cũng là ta chưa tìm thấy, chưa gặp đúng người mà thôi. Cái đáng lo hơn là cái sự nghiệp của mình ấy, sau 4 năm Đại học, bản thân đã có gì và sẽ làm được gì.
Bắt đầu những suy nghĩ mông lung, kiến thức mình có những gì, với cái vốn kiến thức ấy thì mình làm được gì. Rồi bắt đầu lao vào vòng xoáy mới, nào là CV, nào là phỏng vấn, nào là thử việc,.... Cứ như thế, cứ như thế mà quên đi là phải yêu thương bản thân.
Tuổi 22- cái tuổi ngấp nghế ra trường và bắt đầu một hành trình mới, cái tuổi chẳng còn quan tâm đến có người yêu hay không, cái tuổi bù lu đi lo công việc...
Thế rồi mỗi lần về nhà, mọi người lại hỏi han có người yêu chưa cháu, rồi đứa này mới ra trường đã cưới rồi đấy, thằng bạn hồi nhỏ chơi cũng gọi điện mời cưới. Tự nhiên, bất giức nhìn lại mình, ừ thì người yêu chưa có, nhưng mà vào lúc này thì nó chưa quan trọng lắm.
Tuổi 22, còn trẻ, còn xuân thì vội gì cưới hỏi làm gì. Còn trẻ, còn nhiệt thì cứ tự do mà bay nhảy. Khi nào mỏi chân rồi hãy tìm chỗ dừng cho vững chắc.
Con gái à, 22 tuổi thì đã sao, vẫn còn sức trẻ thì cứ toải mái đi nào, hãy cứ đi những nơi mình chưa đi, cứ đến những mảnh đất ta chưa đến, hãy làm những gì mình thích và nhớ là yêu thương bản thân nhiều hơn nhé. Có yêu thương bản thân mới có thể bắt đầu một hành trình mới. Dù có lo cho công việc hay gì đi nữa, hãy luôn giữ trong mình sức trẻ, sự nhiệt thành và tâm hồn tươi vui nhé
Mèo Lười -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet