Có một đôi chân đang bước đi, nhưng vẫn chờ một đôi chân khác hoan hoải bước theo sau. Dù biết sẽ chẳng bao giờ quá khứ lặp lại lần thứ hai...
Một ngày mưa râm ran, ngồi bên li cafe đắng, không đường. Co ro trong cái lạnh của mưa, của gió. Ta thấy lòng ta nặng trĩu. Ta suy nghĩ về ta, ta suy nghĩ về người, ta suy nghĩ về cách ta làm cho người đau, người buồn. Ta suy nghĩ về những lỗi lầm của ta.
Ta sai. Ta sai thật sự người à! Ta sai khi cứ mang người ra làm trò đùa, ta sai khi cứ đùa giỡn với tình cảm của người dành cho ta. Ta sai khi đã bao nhiêu lâu không tìm ra câu trả lời cho chính bản thân mình có cần người bên cạnh hay là không. Để rồi khi người bỏ ta đi mất, ta ngồi đây gặm nhấm nỗi đau khi không có người bên cạnh.
Từ khi người đi, người biết không? Ta chỉ biết ngồi thu lu một chỗ rồi nhặm nhấm nỗi đau mà chính ta là người đã mang lại. Ta dần làm quen với li cafe đắng, thứ mà người không bao giờ cho ta động vào! Rồi ta cứ ngồi, ôm ấp những kỉ niệm được coi là xưa cũ. Nơi đó, có người quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng ta. Còn ta, chỉ biết cười, chỉ biết lảng tránh người. Rồi trách người sao dành tình cảm cho ta nhiều quá để làm gì. Ta buồn cười người nhỉ, ta chỉ biết đến bản thân ta, ta buông ra những lời nói làm người đau, người buồn.
Từ ngày người đi, ta hòa mình vào bóng đêm, hòa mình vào màn đêm u tối, hòa mình vào những cơn mưa lạnh tới thấu xương buốt thịt. Người biết làm gì không, để ta tìm lại hình bóng xưa kia của người. Để ta được thấy người vẫn mãi ở bên cạnh ta. Bước chân ta chậm chạp, bước qua những con phố mà ta và người đã từng qua chỉ để được nghe bước chân của người lặng im, chắc nịch, mạnh mẽ phía sau lưng. Dù ta biết người sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi này với ta, với một con bé đã từng làm cho người đau. Giờ ta biết làm gì đây, ngoài việc ngồi trách bản thân mình quá vô tâm, vô tình mà đã đánh mất một con người đã từng coi ta là tất cả...
Thu Thủy Nguyễn -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet