Nội dung

"Sài Gòn có tất cả, nhưng không có người-thương-nhất của ta". Anh chợt hiện lên khi em vừa đọc dứt câu này từ "Đi đâu cũng nhớ Sài Gòn và em". Phải chăng, nỗi nhớ này lớn quá rồi...?

Là những ngày đầu tháng 4, em lang thang khắp những con đường ở Sài Gòn, miệng ngân nga một vài bản nhạc quen.

Thành phố này cứ trẻ, cứ sôi động mãi như thế, dường như không bao giờ mệt mỏi. Ngồi một góc cafe bệt một buổi chiều nhạt nắng, mới thấy Sài Gòn đông đến lạ. Vậy mà người ta cứ tự hỏi, "Sài Gòn ơi bây giờ mệt mỏi rồi biết dựa vào đâu đây?". Em cũng vậy, cũng chẳng biết dựa vào đâu, cứ lạc lõng chơi vơi dù đứng giữa không biết bao nhiêu con người nơi phố đông, vì Sài Gòn không còn anh nữa.

Hai đứa mình gặp nhau quá muộn, bên nhau chẳng được bao lâu anh phải đi xa. Ừ thì cũng là sống chung dưới một bầu trời, mà ngày ngày chẳng thể thấy mặt nhau, chỉ nhắn tin qua facebook, zalo. Người ta cứ bảo yêu xa khó lắm. mệt mỏi lắm, cô đơn lắm, dễ chia tay lắm, nhưng em thì chẳng sợ "bốn chữ lắm" ấy, vì em có anh. Một chang trai hiền lành, biết nghĩ, biết lo lắng chăm sóc cho một đứa con gái nhí nhảnh như em. Một chàng trai sẵn sàng xuống nước xin lỗi dù em là người giận vô cớ. Một chàng trai dù chẳng thề non hẹn biển yêu em mãi mãi, nhưng mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày mang đến cho em hạnh phúc hơn ngày hôm trước. Vậy mà, chỉ có em, lãng đãng với những suy nghĩ của chính mình.

Vẫn yêu vẫn đợi chờ mà sao đôi lúc muốn buông tay

Là cứ mỗi ki thấy một tấm ảnh của anh nơi xa xôi ấy, thấy anh ngày càng thay đổi tốt hơn, em lại tủi thân vô cớ. Cứ cố gắng mỗi ngày, nhưng càng ngày càng tụt lại phía xa anh, em thấy mình không xứng.

Là những khi không khỏe trong người, anh quan tâm quá đỗi khiến em thấy mình như một điều gì đó phiền phức. Anh đã mệt mỏi với công việc, lại còn phải lo lắng cho một đứa con gái ốm yêu như em.

Và còn vô số những điều khác nữa mà em chẳng thể nào nói ra, vì không muốn bạn nam của em suy nghĩ quá nhiều. Và cũng vì, mình cách xa nhau, nên chẳng thể nào anh nhận ra được bởi em giấu đi một cách lặng lẽ.

Anh à, em sợ lắm, sợ một ngày em tự buống tay anh, sợ một ngày em tập cho mình thói quen không cần anh nữa, sợ một ngày em xem anh là người dưng, sợ một ngày phải trải qua cảm giác còn yêu mà phải đứng nhìn người mình yêu đi bên một cô gái khác. Nhưng em nhớ anh. Hai mặt đối lập trong em cứ ganh ghét nhau, còn em cứ day dứt về một điều gì đó không thể gọi tên.

Sài Gòn vắng anh, dù nó có tất cả mọi thứ nhưng với em chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Em vắng anh, cảm thấy khó hiểu với chính bản thân mình, vẫn nhớ, vẫn yêu, vẫn đợi chờ mà sao đôi lúc muốn buông tay?

Tan Biến -

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Có thể bạn quan tâm
Cùng chuyên mục

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm