Hôm nay, em muốn cuộn mình lại trong nỗi nhớ và kí ức, muốn vỡ òa những cảm xúc của chính trái tim. Hôm nay, em nhớ về anh. Mà không, thực ra ngày nào nỗi nhớ anh cũng đã luôn ngập tràn trong tâm trí ấy, chỉ là em cố gắng gói chặt để không bị bung ra và vỡ vụn, trải khắp trái tim mà thôi, chỉ là em muốn một ngày này, mặc lòng nhớ về anh, một cách tự do như con người xưa cũ của mình.
"Tình yêu của tôi tựa như màu xanh của lá.
Hai vì sao lấp lánh trên cao như hạt sương đậu trên cành hoa tươi mát.
Khi bình minh hé sáng rất đẹp, là tình yêu tôi"
Chợt nhớ đến bài hát đã từng hát cho em, bỗng thấy muốn nghe thật nhiều, muốn hiểu thật nhiều... Đã từng, nhân một ngày nào đó hay là một ngày bình yên với cảm xúc lắng đọng, anh hát vu vơ cho em, em cứ thế mà ôm anh để nghe đến hết cả bài, có cảm giác như lúc đó trước em là một ánh mặt trời của riêng em, là của em mà thôi.
Chợt em muốn góp nhặt tất cả những kí ức đã vỡ vụn, để ghép lại một bức tranh của yêu thương đã từng. Mà đã vỡ vụn rồi, thì làm gì mà hàn gắn lại được nữa. Chỉ là tình cảm con người vẫn còn đong đầy và chất chứa quá đến nỗi nghĩ đến những việc vượt quá sức lực của mình. Chợt là em muốn chỉ ngồi đó, nghe những bản nhạc bâng quơ, rồi cảm xúc òa về, rồi mắt nhòe không biết tự khi nào. Bỗng muốn da diết một vòng tay ôm thật chặt để gục vào mà òa khóc, mà thỏa lòng cô đơn bấy lâu, mà sưởi ấm con tim đã có một vết xước. Chợt là chỉ muốn giữ lại những thứ đã từng điên cuồng bỏ buông, chỉ muốn giữ lại những kí ức, giữ lại một hình bóng đã nhòa. Không phải là muốn níu một con người đã ra đi, bởi vi nào đâu phải của mình nên có níu cũng không được gì, cũng không có đủ sức lực mà nuôi dưỡng một cuộc tình đã mất, bởi vì không đủ dũng cảm để bị buông bỏ một lần nữa, chỉ là giữ lại hình bóng, mà thôi.
Bỗng nghĩ một ngày cô đơn, em nằm dài ôm lap, bàn tay lướt qua những dòng tin nhắn, nhưng tìm hoài cũng không thấy một tin nhắn mong chờ, cũng không thấy một chấm sáng xanh nhấp nháy trên đó, thế rồi bàn tay cứ thế lướt qua, rôi một lúc lại quay trở lại dò tìm như vậy, như một thói quen của em. Bỗng nghĩ một ngày buồn chán, em ngồi đợi một cuộc gọi có lẽ không bao giờ có nữa, tim bỗng đập nhanh khi thấy màn hình sáng lên, để rồi lại buồn một chút vì không phải là cuộc gọi chờ đợi. Bỗng một ngày em nghĩ, nếu anh bước lại thì sẽ như thế nào. Anh sẽ đứng dưới ban công chờ em, sẽ nói mình đã bước đi quá lâu, đã bước lạc vào một cuộc sống không có em quá lâu, nói là tình yêu ấy vẫn còn. Có lẽ em sẽ không do dự gì, cảm xúc sẽ vỡ òa mà gục vào vòng tay của anh, gục vào bờ vai đã từng không còn nữa mà nghẹn ngào ấm ức: " Sao anh đã đi lâu quá vậy, sao anh đã biến mất lâu đến nỗi em cố kiếm tìm hoài mà vẫn không thấy?". Bỗng một ngày em nghĩ, sau tất cả những khổ đau và tổn thương dành về phía mình, em thật khờ khạo và ngốc nghếch.
"Người yêu hỡi!
Thật lòng cảm ơn anh.
Tình có những lúc sóng gió cứ ngỡ chia tay .
Anh vẫn thắm thiết nói: "Rất yêu em".
Một tình cảm đã từng tròn đầy và nguyên vẹn, sao giờ người nỡ buông bỏ và để trôi tuột theo dòng xoáy của tình yêu xưa. Em chỉ là muốn được một ngày, nguyên vẹn dành những tình cảm xưa kia vẫn được nuôi dưỡng trong những ngày cô đơn, dành cho anh. Chỉ là muốn một ngày không tự giấu diếm bản thân mình, không cố gắng gói chặt tình cảm của mình để mà nhớ, mà đau, mà òa khóc vì anh. Rồi sau hôm nay, sang một ngày mới, em sẽ tiếp tục giữ chặt một trái tim như trước giờ vẫn làm, tiếp tục đi theo dòng chảy cuộc sống của chính em. Chỉ có điều khi nào em mới có thể đủ sức để bỏ buông như anh, em cũng không biết nữa. Bởi vì tim yêu vẫn còn đong đầy, vẫn còn lạc nhịp và rung động, sao em có thể nhẫn tâm mà vứt bỏ nó đây?
Gaoo Tu -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet