Việc xa rời một người mình hết mực yêu thương chả phải điều dễ dàng gì với một cô gái chỉ mới vừa đôi mươi. Khoảng thời gian bồng bột của tuổi trẻ với những cảm xúc đầu đời làm cô cứ xoay vòng trong cái được cô cho là "tình yêu". Cô yêu chóng vội, vội yêu thương lại vội rời xa. Biết bao lần cô bỏ mặc cảm xúc của người ta, cô chỉ cần quan tâm đến cảm xúc của cô, miễn cô vui, cô thoải mái là được. Lớn lên một chút, cô dành tình cảm của mình cho người khác một cách chín chắn hơn. Mối tình kéo dài cũng khá lâu, cô được sống trong mọi cảm xúc, vui có, buồn có, hạnh phúc có, hờn ghen có..v..v.. Nhưng mọi thứ không kéo dài được như ý muốn, rồi phải đến lúc cô rời xa anh, cô lấy lý do vì hết yêu.
Tình cảm có thể mặc nhiên kết thúc vì hàng ngàn lý do nhưng cô chọn "hết yêu" vì cô cho đó là lý do khiến con người ta mau dứt được tình cảm nhất. Rồi lại vài người nữa tìm đến cô, thật lòng yêu thương chả thấy đâu, cô dần mất niềm tin vào cái "xa xỉ"-cái tên cô dùng để gọi tình yêu. Người ta khen cô xinh nhưng lại thắc mắc vì sao cô ít cười đến thế, có lắm lúc nụ cười cô gượng gạo lắm. Ừ thì cố gắng tỏ ra vui vẻ thì đâu hoàn hảo được 100% đâu, vả lại ánh mắt cô buồn mà, buồn như thể muốn tan ra, đôi lúc ánh mắt vô hồn chẳng thể tả được. Sau bao đổ vỡ liệu còn ai có thể giữ được ánh mắt trong veo như ngày đầu tiên không. Đôi mắt cô lắm lúc làm nhiều người xao xuyến khi bắt gặp, cũng có người đã từng yêu cô vì vô tình bắt gặp ánh mắt của cô. Ấy vậy mà cô luôn tự hào về đôi mắt của mình, nghe cũng buồn cười nhưng là thật, là thật 100%.
Cô tự thấy mình luôn trắc trở trong chuyện tình cảm, yêu thương nhau thì dễ, bên nhau sao khó vậy. Bao nhiêu người thương, người yêu rồi cũng rời xa cô, cô có lỗi gì đâu? Cô là người con gái nặng tình, đã yêu thì thật lòng, vậy mà bao buồn phiền, bao khó khăn cứ dồn vào cô như thể muốn cô đừng bao giờ yêu nữa, kẻo lại thêm tổn thương. Cô hay khóc, nói cô mít ướt cũng được, nhưng chả ai khóc mà không có lý do cả. Sao hàng trăm, hàng triệu người con gái trên thế gian này được yêu thương, được hạnh phúc là thế, còn cô, sao lại khó quá vậy? Gặp được người thương thì phải rời xa, dù chẳng muốn, rồi cũng dặn lòng phải quên đi, vì níu giữ chỉ thêm đau.Quên một người dưng thì dễ dàng, quên một người thương thì khó vô cùng, nhưng đành phải chấp nhận. Rồi cô lại có tình cảm với một người, chẳng rõ là yêu hay là thương, mà cứ mong tin nhắn, đợi cuộc gọi, hay bất cứ thứ gì để cô có thể nói chuyện với anh.
Bao lời bóng gió, cô cũng đã nói là yêu anh, là cô thật lòng, là cô dũng cảm đặt tình yêu của mình vào một người mới-người cô cho là sẽ có thể cho cô cảm giác yên bình sau mọi đổ vỡ. Mọi chuyện không như cô nghĩ, anh hời hợt, anh chẳng biết là có yêu cô, thương cô hay không, chả một lời xác thực cho cô an lòng. Cô chỉ khóc vì người cô yêu, và cô đã khóc vì anh. Liệu có nên tiếp tục để tình cảm thêm sâu đậm không? hay nên từ bỏ, cô lại trở về là một cô nàng độc thân như thời gian trước đây. Anh ấy chẳng cho cô được một chút gì để cô thấy "an lòng" thì cô có nên tiếp tục yêu thương không?..v..v..Bao nhiêu câu hỏi cứ xoáy sâu trong đầu cô. Cô chỉ mong được nghe câu:"Anh yêu em, đừng lo lắng nữa, quá khứ để sau lưng đi nhé, hiện tại của em là anh mà thôi". Này anh gì ơi, nói cho cô nghe một lời gì đi.....
Đến khi nào anh mới yêu em, đến khi nào em mới an lòng vì nhìn về phía sau luôn có anh ở đó-ngay sau lưng em:)
Trinh Tròn -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet