Tình yêu không phải lúc nào cũng xuất phát từ hai phía, có những lúc nó chỉ đến từ một người duy nhất và khi đó tình cảm ấy được gọi bằng hai chữ "đơn phương". Cũng có khi tình yêu xuất phát từ cả hai nhưng lại nhạt phai theo năm tháng để rồi chỉ còn lại một người yêu sâu và đậm hơn kẻ còn lại. Những lỗ hổng, những khoảng không, những chỗ trống giữa cả hai khi ấy là lúc mà sự thương hại có dịp len lỏi vào bên trong, lấp đầy những khoảng trống bằng những hành động mang tính chất vì nghĩa vụ hơn là tình cảm.
Thế nhưng sự thương hại chẳng bao giờ được hoan nghênh bởi kẻ được nhận mà chỉ luôn được chấp thuận và tự hào bởi kẻ cho. Những người ấy ban phát sự thương hại như một nghĩa vụ thiên liêng, như một trọng trách mà họ nghĩ rằng khi hoàn thành thì cả hai đều vui vẻ và ít nhất bản thân họ cũng đã sống đúng và làm được một việc thiện. Nhưng hỡi những con người u mê lạc lối ơi, trong tình cảm thì chẳng mấy ai cần một sự thương hại từ kẻ khác. Có những lúc sự phũ phàng sẽ giúp con người ta quên đi thật nhanh mà chẳng buồn luyến tiếc còn hơn cứ sống trong cái ảo mộng thật đẹp để rồi khi tỉnh giấc mới biết thì ra mình chỉ "đựoc thương hại" mà thôi. Cái cảm giác ấy sẽ còn đáng sợ hơn rất nhiều khi phải đối diện với sự thật rằng mình vốn chẳng được thương, cũng chẳng được yêu mà chỉ đang được ban phát cho chút tình nghĩa còn xót lại sau khoảng thời gian dài cùng nhau chia sẻ mọi thứ...
Ở góc nhìn của kẻ ban phát, bạn sẽ chẳng bao giờ thấy được sự mạnh mẽ cũng như lòng tự trọng của người được nhận mãnh liệt như thế nào. Vậy nên đừng áp đặt rằng họ sẽ vui, sẽ mừng rỡ với chút mảnh vụn nhỏ nhoi mà bạn ban tặng. Có thể ở một khoảng thời gian nào đó, hình ảnh của bạn sẽ thật đẹp, thật tuyệt vời và cao cả,...Nhưng khi nhìn lại một chặng dài đã đi qua, khi mọi thứ vỡ lẽ ra thì đó là lúc hình ảnh của bạn dần trở nên xấu xí hơn bao giờ hết. Lời cảm ơn tình yêu ngày nào bạn trao tặng sẽ được thay thế bằng lời cảm ơn vì đã thức tỉnh người khác sớm hơn bởi cái sự thương hại mà bạn đang ban phát và che đậy những gì đang diễn ra.
Vậy nên khi đã hết thương thì xin đừng hại... Hãy cứ dũng cảm mà nói ra dù sự thật có phũ phàng đến nghiệt ngã.Bởi trong cuộc sống chúng ta, nỗi đau nào cũng có thể vượt qua nhờ vào bản năng sinh tồn mà loài người vốn có. Ai rồi cũng sẽ phải đứng dậy và bứơc tiếp thay vì cứ ngủ vùi trong đau thương và những ảo giác không tồn tại. Và quan trọng nhất là bởi vì trong tình yêu, có mấy ai cần... một sự thương hại cho riêng mình....
Wei Nguyen -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet