Trời mới chớm thu mà vẫn oi bức quá. Giá như khí trời se se thì em sẽ nghĩ rằng vì thu lạnh chứ chẳng phải trái tim em đang cố lạnh lùng. Nhưng... có phải em lạnh lùng lắm, đúng không anh?
Đã bao lâu rồi kể từ ngày mình yêu nhau? Có lẽ em quá thờ ơ mà chẳng nhớ. Giờ đây em muốn biết chính xác mình đã yêu nhau bao lâu để có thể cân đo đong đếm yêu thương mà gửi trả anh. Em không muốn nợ anh gì cả, đặc biệt là nợ yêu thương.
Anh đã nói rằng anh yêu em quá nhiều, nên có lẽ yêu thương của anh sẽ chẳng thể đếm nổi. Vậy thì phải làm sao đây? Thôi thì em sẽ cố trả hết yêu thương cho anh, trả dư thừa luôn, nhưng sẽ vào một lần khác - kiếp sau chẳng hạn.
Con người ta không vô tình đến với nhau. Đã gặp nhau thì chắc chắn phải có một lý do nào đó, như "duyên nợ" chẳng hạn. Đó cũng coi là một lý do chính đáng. Con người ta có thể yêu mà không cần tỏ tình phải không anh? Chỉ cần một cái nắm tay giữa trời đông lạnh, một ánh mắt chạm vội là đủ để hai con tim xích lại gần nhau.
Nhưng nếu "duyên nợ" kết thúc thì sao? Chắc sẽ không phải là một giấc ngủ vĩnh hằng như Romeo và Juliet, cũng không như Jack và Rose kết thúc bằng chuyến tàu định mệnh. Duyên nợ đã hết, đó sẽ chỉ là sự chuyển tiếp yêu thương để tiếp diễn ở một nơi khác.
Mình hãy kết thúc bằng cách ngoảnh mặt trong im lặng nhỉ? Nhưng anh ơi, em muốn kết thúc song lại sợ nỗi đau trong yêu thương. Chẳng phải sẽ chỉ một mình em phải viết hồi kết cho riêng mình sao? Anh biết em yếu đuối mà, vậy anh hãy giúp em như trước giờ anh nhé...
Em ngồi viết cho anh những dòng này trong một niềm đau thương khôn cùng. Giá như lúc này đây em có thể rơi vài giọt nước mắt… như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn. Như khi người ta sợ hãi, người ta có thể hét lên. Khi người ta đau thì cứ khóc. Còn như em, chỉ có thể im lặng thì thật đáng sợ, vì như vậy em không hiểu được rốt cuộc mình như thế nào ...
"Chia tay đâu phải hết yêu. Có lẽ là để yêu nhau sâu đậm hơn", em đã từng nghe anh nói như thế. Vậy thì hãy buông tay em và tìm cho mình một bàn tay ấm áp hơn, anh nhé! Có thể những lời này sẽ khiến anh đau, nhưng em thật sự muốn quên anh. Em sẽ làm được, và anh cũng sẽ làm được như anh đã vượt qua tất cả để yêu em.
Em không có ai trong tim ngoài anh ra, vì thế đừng suy diễn nhiều anh ạ! Anh cần lý do? Em đã nói với anh rồi và em cũng không muốn nhắc lại nữa. Em có đáng thương không anh? Kiếp này em dã nợ chồng chất rồi. Em nợ anh rất nhiều, nhưng em đã nói: kiếp sau em sẽ trả. Nếu kiếp sau em là ngọn cỏ, em cũng nguyện làm ngọn cỏ dưới chân anh. Còn nếu kiếp sau em là giọt sương, em cũng nguyện tan vỡ vì anh. Hãy đợi, anh nhé. Kiếp sau em sẽ trả nợ cho anh.
Còn hôm nay, xin đừng nói gì thêm nữa. Nếu anh thật sự yêu em, anh sẽ hiểu: em đã vắt kiệt sức mình rồi...
Em sẽ tránh mặt anh một thời gian, em cũng hi vọng việc em viết vài dòng này gửi cho anh là sự nhầm lẫn. Nhưng anh à, cho em thời gian, hãy để yêu thương tan theo gió cuốn mây trôi. Hãy cứ coi như mình đã chia tay thật, anh nhé!
"Chia tay đâu phải là hết yêu!"
Nói đi anh!
Nói rằng anh muốn chia tay
Nói rằng anh không cần em nữa
Nói rằng anh có thể sống không có em bên cạnh
Nói đi anh!
Để em có thể nén đau mà buông tay..."
Reiko Nhã Phạm
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet