Cô ấy mở nhạc hết cỡ, Giang sang gõ cửa phòng bảo: "Bật bé nhạc cho chị ngủ". Về đến phòng tiếng nhạc dường như càng to hơn...
Chắc có lẽ trường hợp sống chung nhà cùng người yêu cũ của chồng như Giang là trường hợp hiếm. Có hàng tỉ lý do để Xuân vẫn ở trong nhà Giang một cách hoàn toàn hợp lí. Khi cưới nhau Phúc, chồng Giang bảo: "Cưới nhau Xuân vẫn ở đây vì bọn anh thuê cửa hàng này chung nhau và đã kí hợp đồng với nhau 10 năm rồi, giờ mới được 3 năm. Em phải xác định tinh thần cho việc đó, sau đừng càm ràm anh". Yêu Phúc nên Xuân cũng đành gật nghĩ rằng giữa Phúc và Xuân mọi chuyện đã chấm dứt rồi, giờ giữa họ đơn giản còn lại là việc làm ăn thôi nên cũng đành phải xác định việc nào đi việc đó.
Phúc và Xuân cùng mở công ty truyền thông, hùn vốn và thuê địa điểm là một ngôi biệt thự lớn vừa làm văn phòng, vừa làm nhà ở trong 10 năm khi họ đang yêu nhau. Công việc thì vẫn thuận lợi nhưng tình cảm cả 2 bắt đầu rạn nứt khi Phúc bắt gặp Xuân ngoại tình vì say nắng cùng một đối tác làm việc của công ty. Xuân giải thích rằng cô làm vậy cũng vì làm ăn và chẳng phải hợp đồng béo bở cô kí được cho công ty mà cụ thể là cho cả 2 cũng từ "tài làm việc" của Xuân mà ra đó sao. Phúc không chấp nhận người yêu ngoại tình và đặc biệt khi Xuân và đối tác sau khi kí hợp đồng vẫn vui vẻ. Anh chia tay Xuân nhưng cả 2 vẫn cam kết không ảnh hưởng đến công việc chung, coi nhau như đối tác đồng nghiệp. Khi đó Xuân đương nhiên đến với đối tác. Phúc sau này cũng gặp Giang và yêu. Họ nhanh chóng quyết định kết hôn, Giang về đó ở vì để tiện cho việc làm ăn của Phúc. Bởi vậy mới có tình trạng tréo nghoe là vợ sống cùng người yêu cũ của chồng.
Sống cùng nhau Giang mới nhận ra thực ra hình như Phúc vẫn còn yêu Xuân. Có vẻ anh muốn kết hôn với cô chỉ để trả thù Xuân mà thôi. Giờ họ diễn cảnh mặn nồng trước mặt cho Xuân phát bực như khi Phúc bị cắm sừng vậy. Thế nhưng, Giang nhìn thấy trong mắt Phúc dường như vẫn nhìn Xuân say đắm, vẫn bênh Xuân chằm chặp khi Giang có gì không hài lòng về Xuân.
Tất nhiên giữa Xuân và Giang thì không ưa nhau rõ rồi. Làm sao khi 2 kẻ từng yêu chung 1 người lại có thể thuận hòa được đặc biệt khi ngày nào cũng giáp mặt. Sau này Xuân đã bỏ anh chàng đối tác kia, cô dường như chẳng bực tức gì mà còn trêu ngươi Giang nữa. Xuân và Phúc vẫn đi chung xe đi gặp khách hàng mỗi ngày. Buổi trưa khi Giang đi làm thì Xuân và Phúc cùng ăn trưa với nhau. Chỉ có bữa tối là riêng biệt, nhưng sau bữa ăn Phúc lại sang phòng làm việc cùng Xuân bàn công việc.
Giang dường như rất điên vì điều đó nhưng cũng không có bằng chứng nào cụ thể cho thấy họ "tình cũ không rủ cũng tới" mà nói không có gì thì thật đáng nghi ngờ. Cô chỉ biết cách hậm hực nhìn chồng cặp kè với người yêu cũ còn nhiều hơn với mình mà tức tối. Họ có lý do chính đáng là công việc. Quả thật họ làm ăn rất tốt, bằng chứng là số tiền mỗi tháng Phúc đưa Giang không hề nhỏ. Vậy thì cô tặc lưỡi, một khi không có bằng chứng thì khuất mắt trông coi.
Nhưng có điều những tình huống cứ thế phát sinh, ngày nào Xuân cũng bật nhạc rất to. Giang sang bảo bật nhạc bé cho cô đi ngủ mai còn đi làm thì Xuân lại bật nhạc to lên. Nói vài lần vẫn vậy. Cô tức tối bảo chồng xử lý thì chồng cô ba phải: "Nhà thì thuê chung, cô ấy cũng có quyền như bọn mình. Em chịu khó đeo tai nghe khác vào cho đỡ ồn". Xuân cũng chẳng bao giờ chào Giang dù Xuân kém Giang mấy tuổi. Có lúc phát bực Giang nói với Phúc: "Cái Xuân này thực không biết điều, không biết tuổi tác, trên dưới...". Phúc tặc lưỡi: "Em quan trọng gì Xuân có phải là em em đâu. Cô ấy chỉ là người ngoài, chào thì tốt, không thì thôi". Bởi thế Giang biết chắc chắn sẽ chẳng có phàn nàn gì về Xuân với Phúc mong tìm được sự thông cảm nữa. Sau này cô hầu như im lặng vì những gì Phúc nói hầu như hoàn toàn chuẩn xác.
Thế nhưng, cứ đi làm không sao, nhưng về đến nhà thấy họ gọi anh em tình cảm, mắt vẫn lóng lánh như đưa tình thì Giang cố kiên nhẫn lắm cũng hết chịu nổi. Cô càng đặt câu hỏi thời gian gần đây họ có mối quan hệ nào khác ngoài đồng nghiệp không, nhưng câu trả lời vẫn rất mơ hồ. Giang vẫn tiếp tục nhìn hình đoán chữ như thế với đáp án không rõ ràng. Nhiều đêm khóc cạn nước mắt nhưng Phúc chẳng bao giờ nhìn thấy Giang khóc. Thế mà có lần thấy Xuân khóc vì nghe tin bà cô ốm Phúc đã nghẹn ngào: "Em không sao chứ? Hãy yên tâm có anh luôn ở đây". Giang càng điên ruột nhưng cũng chẳng thể bắt bẻ, Phúc có bảo Phúc yêu Xuân đâu...
Có lúc khó chịu quá Giang mới thẽ thọt bảo Phúc: "Hãy chúng mình buông công ty đi. Ra ngoài làm ăn và bắt đầu lại, anh có thể mở công ty khác. chứ sống thế này em thấy bất tiện quá". Phúc nổi khùng với Giang: "Em điên à, bao nhiêu công anh mới xây được chút thế này. Đến ngày hái quả lại bảo bỏ là bỏ. Đừng nói là anh chưa nói trước điều này với em khi cưới nhé". Giang cũng chỉ biết gật đầu, quả anh đã khuyến cáo với cô và cô chấp nhận đấy thôi.
Một ngày khác đi làm về, qua phòng làm việc cô nghe tiếng họ đang cười với nhau, Phúc bảo Xuân: "Thực chỉ có em là người hiểu anh nhất". Vẫn chẳng phải là cảnh trai trên, gái dưới nhưng có lẽ cô không chịu nổi nữa rồi. Sao cô lại phá vỡ niềm hạnh phúc đáng lẽ họ phải được hưởng trọn vẹn chứ? Cô vào phòng lặng lẽ xếp quần áo vào va li đi ra. Qua khe cửa cô vẫn thấy họ đang cười. Ý nghĩ duy nhất của Giang chỉ là: "May có cưới mà chưa đăng kí kết hôn. Chứ không còn nhùng nhằng ra tòa".
Cô ngồi ở quầy lễ tân nắn nót viết những dòng cuối gửi Phúc: "Đơn xin thôi làm vợ..." và cho vào phong bì gửi lại. Một tràng cười rộn rã nữa lại lọt vào tai cô khiến cô kéo va li bước ra một cách nhẹ nhàng hơn dù những hạt lệ cầm chừng vẫn đọng trên khóe mắt...
Theo Thảo Nguyên / Trí Thức Trẻ